Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NGƯỜI TỪ HÔN TA Ở KIẾP TRƯỚC ĐÃ TRỌNG SINH RỒI Chương 5 NGƯỜI TỪ HÔN TA Ở KIẾP TRƯỚC ĐÃ TRỌNG SINH RỒI

Chương 5 NGƯỜI TỪ HÔN TA Ở KIẾP TRƯỚC ĐÃ TRỌNG SINH RỒI

2:54 sáng – 29/09/2024

9

Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, triệu Triệu Thừa Chiến hồi kinh.

Trong thời gian này, vụ án Thượng thư Bộ Hình bị cáo buộc lạm dụng quyền lực cũng đã được điều tra rõ ràng, những hành động của ông hôm đó đều dựa trên pháp luật, không có tội trạng. 

Còn những “bằng chứng” được đưa ra trước đây, thực chất là do Triệu Thừa Chiến cố ý cho người cung cấp, nhằm đánh lạc hướng Tam hoàng tử, khiến hắn nghĩ rằng  m bản thân đã nắm thế thượng phong, rồi khiến hắn ra tay tàn nhẫn.

Về chuyện của Định Viễn tướng quân, thực ra ông đã cố tình gây ra xung đột với người khác trong quân đội. Có người đã cầu xin cho ông, và nhân lúc đó, ông nhận tội, khiến mọi chuyện được dẹp yên.

Tam hoàng tử không chỉ mất đi những tử sĩ đắc lực nhất, mà còn phải đối mặt với sự nghi ngờ của Hoàng thượng.

Tuy nhiên, đối với Triệu Thừa Chiến, tình thế của ngài ấy vẫn chưa hoàn toàn được giải thoát. Khi ta đang suy nghĩ về cách gặp ngài ấy, thì ngài ấy đã tự mình vượt tường vào Thẩm phủ giữa đêm khuya.

Nhìn thấy ngài ấy trên đầu tường nhà Thẩm phủ, ta không khỏi ngạc nhiên, kiếp trước ngài ấy tuyệt đối sẽ không làm ra hành động như vậy.

Ta vốn đang không ngủ được, nằm trên ghế đu trong sân.

Ngài ấy nhẹ nhàng đáp xuống từ mái nhà, vỗ áo, mỉm cười bước tới gần ta, tự nhiên cầm lấy chiếc quạt bên cạnh và quạt cho ta.

“Ngài cáo bệnh, tỏ vẻ yếu ớt, Hoàng thượng tuy đã nghi ngờ Tam hoàng tử, nhưng không có nghĩa là hoàng thượng đã xóa hết sự nghi ngờ đối với ngài. Hiện tại, có một nước cờ có thể giải quyết hoàn toàn tình thế trước mắt của ngài,” ta chậm rãi nói.

Ngài ấy nhẹ nhàng phe phẩy quạt, giọng điệu tỏ ra tò mò: “Xin nghe lời khuyên.”

“Ngài nên chủ động giao lại binh quyền, xin chỉ dụ đến Tây Bắc để củng cố thành phòng thủ.” Giọng ta trầm xuống nhưng kiên quyết.

Không có hoàng tử nào dám từ bỏ binh quyền và rời xa kinh thành vào lúc nhạy cảm như vậy.

Đây là hành động đủ để Hoàng thượng hoàn toàn dẹp bỏ sự nghi ngờ đối với ngài ấy. Đối với kẻ khác, đây là con đường không thể đi, nhưng đối với hắn, đây lại là nước cờ hoàn hảo.

Kiếp trước, quân đội của Trình gia ở Tây Bắc cuối cùng đã trở thành đồng minh thân cận của hắn, góp phần to lớn vào đại nghiệp của ngài ấy.

Giờ đây, ta chỉ đang đẩy nhanh tiến trình ấy mà thôi.

Trên danh nghĩa, ngài ấy từ bỏ tất cả binh quyền và rời xa kinh thành, nhưng một khi đã giành được sự trung thành của quân Trình gia, Tam hoàng tử sẽ không còn cơ hội chiến thắng.

Nghe ta nói xong, nụ cười xuất hiện trên môi hắn, đầy sự tán thưởng: “Người hiểu ta, chỉ có nàng. Đêm nay ta đến đây là để từ biệt. Ta đã dâng tấu chương, dự kiến ngày mai thánh chỉ sẽ ban xuống.”

Xem ra những gì ta nghĩ,  ngài ấy cũng đã nghĩ đến.

Nhưng chuyện này, vẫn cần đề phòng Yến Thế Hằng.

Người khác không biết ta và Triệu Thừa Chiến đang tính toán điều gì, nhưng Yến Thế Hằng chắc chắn biết.

Quân Trình gia ở Tây Bắc sẽ trở thành lưỡi kiếm sắc bén trong tay Triệu Thừa Chiến.

Quân đội ấy, đi đến đâu cũng chiến thắng.

“Chuyến đi này chưa biết ngày về, nàng phải cẩn thận ở kinh thành. Nếu có ai gây khó dễ, đừng đối đầu trực tiếp, hãy để khi ta trở về rồi giải quyết.” Ngài ấy không kiềm được mà dặn dò thêm.

Ta ngước mắt lên, khẽ nói: “Yên tâm, ta chưa bao giờ là loại dây tơ cần được che chở.”

“Ta nhớ nàng từng nói, nàng nguyện làm cây cổ thụ, không phải là dây tơ…” Giọng ngài ấy trầm thấp, có phần khàn khàn.

“Ta nguyện làm cây cổ thụ, không làm dây tơ, cùng điện hạ sánh vai vượt qua bão táp, chia ngọt sẻ bùi.”

Đó là câu nói ta đã nói với ngài ấy trong đêm tân hôn kiếp trước, để khích lệ ngài ấy vực dậy tinh thần.

Sau đó, chúng ta đã trở thành đồng minh suốt cả một đời, đứng bên nhau và cũng có được sự tin tưởng suốt kiếp.

Khi ngài ấy lìa đời, mái tóc hai bên đã nhuốm màu sương gió của năm tháng. Ngài ấy nắm chặt tay ta, giọng run rẩy: “Cả một đời, từ khi ta lên ngôi đến nay, vẫn còn quá nhiều điều tiếc nuối…”

Giờ nhớ lại, tất cả đã trở thành quá khứ không thể nào đuổi theo.

10

Thánh chỉ được ban xuống, khi Yến Thế Hằng biết tin Triệu Thừa Chiến lên đường tới Tây Bắc, hắn đã không còn cách nào để ngăn chặn.

Tam hoàng tử thì vẫn còn đắc ý, cho rằng Triệu Thừa Chiến đã phạm sai lầm. Nhưng Yến Thế Hằng lại không yên lòng, hắn biết rằng khi Triệu Thừa Chiến trở về, điều chờ đợi Tam hoàng tử chỉ có thể là thất bại.

Nhưng Tam hoàng tử không tin lời hắn.

Chuỗi thất bại liên tiếp trước đó đã khiến Tam hoàng tử không còn tin tưởng vào năng lực của Yến Thế Hằng.

Giữa bọn họ bắt đầu xuất hiện sự chia rẽ.

Sở Thiển Nguyệt cáo bệnh, quay về tổ trạch.

Chuyện này vốn không nên lặp lại, nhưng trong kiếp này lại xảy ra, khiến ta không thể không chú ý. Theo lý mà nói, nàng ta không nên có hành động như vậy.

Sự việc khác thường, ắt có ẩn tình.

Quả nhiên, nàng ta không quay về tổ trạch, mà bí mật lên đường đến Tây Bắc.

Nếu không nhầm, nàng ta định đi tìm Triệu Thừa Chiến.

Nàng ta muốn cứu vãn trái tim của ngài ấy.

Một tiểu thư cao môn khuê các, lại có dũng khí như vậy, thật không dễ dàng.

Đằng sau, hẳn là có người chỉ dẫn cho nàng ta.

Mấy tháng trôi qua vội vã, khi Yến Thế Hằng xuất hiện trước mặt ta, ta cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.

Tam hoàng tử không nghe theo lời khuyên của hắn, không muốn tiếp tục tốn công sức ở vùng đất hoang vắng Tây Bắc.

Nhưng Yến Thế Hằng hiểu rõ lợi hại về sau, làm sao có thể ngồi yên mà không làm gì?

“Tây Bắc vừa truyền về mật tín, Thất hoàng tử đã để Sở Thiển Nguyệt chăm sóc chuyện ăn uống, sinh hoạt. Đến khi hắn trở về, có lẽ đã song hỷ lâm môn rồi.” Hắn nói, ánh mắt đầy giễu cợt, dường như đang dò xét phản ứng của ta.

“Vậy chẳng phải đúng ý ngươi rồi sao? Ngươi nên vui mới đúng.”

Giọng ta rất điềm tĩnh, cảm xúc chẳng mảy may lay động.

Yến Thế Hằng lại tỏ vẻ thất vọng, chất vấn: “Tại sao nàng không chịu thừa nhận rằng Sở Thiển Nguyệt luôn có vị trí đặc biệt trong lòng Triệu Thừa Chiến?”

“Ngươi vẫn chưa hiểu, đối với ta điều đó không hề quan trọng. Còn việc ngươi chia rẽ bọn ta, chỉ là hành động vô ích của kẻ tiểu nhân.” Ta thản nhiên đáp.

Nhưng Yến Thế Hằng lại cứng đầu: “Rồi nàng sẽ biết, Triệu Thừa Chiến không phải là người tốt, tình cảm với thanh mai trúc mã thuở thiếu thời mới là điều đặc biệt với hắn. Hắn chỉ coi trọng giá trị của nàng, lợi dụng nàng. Nàng chọn hắn, là một sai lầm.”

Ta bật cười khinh miệt: “Chẳng lẽ chọn ngươi thì là đúng sao?”

Hắn lặng đi một lúc, sau đó nói: “Kiếp trước là ta mờ mắt, nhưng kiếp này ta muốn bù đắp. Ta đã thay đổi.”

“Kiếp trước ngươi từ chối hôn sự, công khai cầu hôn với Thiều Hoa huyện chủ, đôi lứa xứng đôi, khi đó ngươi có bao giờ quan tâm đến sống chết của ta? Nếu Triệu Thừa Chiến không phải người tốt, thì ngươi là loại gì?” Ta chất vấn hắn, ánh mắt hắn trở nên bối rối, đầy hối hận.

Hắn cắn răng, nói: “Đừng nhắc đến ả đàn bà ấy. Nếu không phải vì ả, Vũ Lăng Hầu phủ sẽ không suy tàn như vậy…”

Thật nực cười, đến giờ mà hắn vẫn đổ lỗi cho phụ nữ.

“Vũ Lăng Hầu phủ không giữ đạo đức, con cháu trong nhà đều ăn chơi trác táng, suy vong là điều tất yếu. Ngươi không thể trách ai khác.”

Kiếp trước, khi ta ở ngôi vị cao, không hề để ý đến sự sỉ nhục từ Yến gia, càng không cố ý nhắm vào họ, nhưng dù thế nào, Vũ Lăng Hầu phủ cũng tự hủy diệt chính mình. Con cháu gây án mạng, liên quan đến đại án, bị tước hết tước vị và lưu đày.

Về sau, khi Yến Thế Hằng về già, hắn bị giam cầm tại cổ tự trên núi Hương Sơn suốt hơn mười năm, ngồi trước Phật để suy ngẫm lỗi lầm của mình.

Nhắc đến sự suy vong của Vũ Lăng Hầu phủ, cảm xúc của hắn trở nên vô cùng kích động, lạnh lùng nói:

 “Mười ba năm ta bị giam cầm tại chùa Hương Sơn, người đời tưởng rằng ta đã nhìn thấu hồng trần, buông bỏ chấp niệm.” 

“Thực ra không phải, mỗi lần nghĩ về sự suy tàn của Vũ Lăng Hầu phủ, đêm nào ta cũng không yên giấc, ác mộng đeo bám.”

“Ta đã nguyền rủa các ngươi, nguyền rủa hoàng gia.” 

“Ta đã khấn Phật, nếu có thể sống lại, ta nguyện cắt giảm nửa đời thọ, không vào luân hồi…”

Hóa ra, chấp niệm của hắn lại sâu đến vậy.

Nhưng dù có sống lại, hắn cũng chưa chắc sẽ chiến thắng.

11

Tin tức Sở Thiển Nguyệt ở bên Thất hoàng tử dần dần lan truyền, trong kinh thành đã bắt đầu có những lời đồn thổi mơ hồ.

Sau khi Triệu Thừa Chiến rời đi, không có một lá thư nào từ Tây Bắc gửi về.

Chẳng mấy chốc, Tết Nguyên đán đã tới, Hoàng thượng lâm bệnh, ngài ấy nhận chỉ triệu về kinh.

Nhưng khi ngài ấy trở về, Sở Thiển Nguyệt mặc một bộ váy áo rực rỡ, đứng bên cạnh ngài ấy, rạng rỡ đến mức chói mắt.

Khi nàng ta nhìn thấy ta, còn cố ý đứng sát lại gần Triệu Thừa Chiến hơn, gần như tựa vào người ngài ấy.

Chứng kiến cảnh tượng đó, ta chỉ lặng lẽ quay về Thẩm phủ.

Bên ngoài, lời đồn càng lúc càng nhiều, có người nói rằng Thất hoàng tử muốn thay đổi vị chính thê, có người thì bảo rằng ngài ấy sẽ phong Sở Thiển Nguyệt làm trắc phi.

Sau khi trở về,  ngài ấy không hề chủ động đến gặp ta, ngược lại, đi đâu cũng dẫn theo Sở Thiển Nguyệt, xuất hiện công khai tại các bữa tiệc.

Ta tự nhốt mình trong Thẩm gia, đóng cửa không màng thế sự.

Nhưng đêm Giao thừa, tiệc trong cung không thể tránh được.

Ta một mình đến dự, vừa bước vào đã thấy Sở Thiển Nguyệt ngồi cạnh Triệu Thừa Chiến, cúi đầu rót rượu cho ngài ấy.

Không rõ ngài ấy đã nói gì, khiến nàng ta mặt đỏ bừng, che mặt cười khúc khích.

Ta lặng lẽ ngồi xuống, suốt bữa tiệc những ánh mắt đủ sắc thái cứ dán chặt vào ta.

Người ta bắt đầu cảm thán, nam nhi bạc tình, lần trước còn lấy trân bảo làm sính lễ, lần này đã công khai lạnh nhạt rồi.

Ta ra ngoài hít thở không khí, không ngờ Sở Thiển Nguyệt cũng theo ra.

“Nay ta đã hiểu vì sao trong tiệc mừng công hắn không chọn ta. Tưởng rằng ngươi đã thắng được trái tim hắn, hóa ra hắn chỉ coi trọng giá trị của ngươi, muốn lợi dụng ngươi.” Nàng ta nói, trên mặt không giấu nổi vẻ hân hoan.

Kiếp này, chưa gặp phải biến cố, tình cảm của nàng ta dành cho ngài ấy quả thực có chút chân thành.

“Yến Thế Hằng đã nói với ngươi điều đó, đúng chứ?”

Nàng ta không nói gì, nhưng thái độ đã ngầm thừa nhận.

Ta cười khẽ, rồi hỏi: 

“Có phải hắn còn nói rằng, trong lòng Thất hoàng tử, ngươi luôn là người đặc biệt? Chỉ cần ngươi hạ thấp bản thân, dùng những thủ đoạn tăm tối, ngươi sẽ quay trở lại bên cạnh hắn, phá vỡ liên minh lợi ích giữa ta và hắn, khiến ta và hắn trở nên mâu thuẫn, ngày càng xa cách?”

Khi ta nói câu này, trong ánh mắt nàng ta hiện lên sự kinh ngạc.

Xem ra, ta lại nói trúng.

Nàng ta cam tâm tình nguyện trở thành quân cờ của Yến Thế Hằng, chỉ để có thể quay về bên cạnh Triệu Thừa Chiến.

Nghe nói, khi nàng ta đến Tây Bắc, đã sử dụng không ít kế khổ nhục.

Người giúp nàng ta tiến từng bước, lại một lần nữa lấy được sự thương cảm của Triệu Thừa Chiến, chỉ có thể là Yến Thế Hằng.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, nàng ta tỏ ra không bận tâm, nói: “Ngươi biết thì sao? Hắn đâu có xem trọng ngươi, nếu không thì đã chẳng để ngươi mất mặt như vậy.”

Từ xa có tiếng bước chân, Sở Thiển Nguyệt liền nhân cơ hội ngã xuống tuyết, giọng điệu nghẹn ngào: “Thẩm tỷ tỷ, vì sao tỷ lại đẩy ta?”

Thật là một chiêu trò tệ hại, ta chỉ lạnh lùng nhìn.

Triệu Thừa Chiến bước đến với vẻ mặt lo lắng, trừng mắt nhìn ta đầy tức giận, quát lớn: “Ghen tuông, đố kỵ, đúng là việc làm của đàn bà xấu tính.”

Nói xong, ngài ấy bế bổng Sở Thiển Nguyệt lên, vội vàng rời đi.

Ánh mắt Sở Thiển Nguyệt luôn dõi theo ta, trong đó là sự kiêu ngạo của kẻ chiến thắng.

Đáng tiếc thay.

Thanh mai trúc mã hơn mười năm, nhưng nàng ta vẫn chẳng hiểu ngài ấy.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không phải phong cách của ngài ấy.

Vở kịch này, ta không ngại phối hợp diễn cùng ngài ấy.