Mọi người đam mê bàn tán về ẩn tình bên trong, cho đến khi nghe tin Thái hậu rời khỏi hoàng cung, đến Quốc Tự dưỡng bệnh, họ mới chuyển sang chủ đề khác.
Ta theo đến Quốc Tự, ở lại bên cạnh Thái hậu để chăm sóc bà.
Ban đầu Thái hậu không muốn tiếp ta, thậm chí không cho ta lại gần tượng thần, nhưng ngày ngày ta cùng bà tụng kinh, ăn chay, cuối cùng bà cũng không giữ mãi vẻ lạnh lùng nữa.
Một lần nọ, bà thở dài trước mặt ta:
“Con không biết hiểm ác trong chốn thâm cung đâu.”
Ta biết, ta biết mà, ta đã từng sống trong cung nhiều năm. Nhưng… ta vẫn không thể từ bỏ Dung Cảnh Đình.
Giờ đây, ta mới nhận ra tình cảm của ta dành cho Dung Cảnh Đình, cũng như sau khi thành hôn mới hiểu rõ sự cố chấp của Dung Cảnh Đình đối với ta.
Chẳng bao lâu sau, Dung Cảnh Đình sai người mang đến cho ta một bức thư, trong thư chỉ có vài chữ ngắn gọn:
“Thê tử của trẫm, Ngụy thị, có thể trở về rồi.”
Ta không hồi đáp, chỉ nhờ người đưa cho huynh ấy một chiếc khăn tay.
Trong khoảng thời gian này, kinh thành lan truyền tin vui.
Liễu Ngọc đã tái hôn, người hắn cưới đúng là cô gái mà hắn đưa về từ phương Nam.
Nàng ấy vốn là con gái của một tri phủ, vì bị mất trí nhớ sau khi gặp phải cướp biển nên mới theo Liễu Ngọc trở về.
Ta đã gửi rất nhiều quà mừng cho Liễu Ngọc, không ngờ hắn đáp lễ gấp đôi, nói rằng cũng muốn chúc mừng ta.
Năm thứ hai sau khi Dung Cảnh Đình lên ngôi, huynh ấy ra chỉ dụ phong ta làm Hoàng hậu. Ngay cả sách phong và ấn bảo của Hoàng hậu cũng đã được gửi đến trước mặt ta.
Cung nhân báo rằng nghi thức sách phong đã được chuẩn bị chu đáo, chỉ còn đợi ta sẵn sàng.
Ta lén hỏi cung nhân về phản ứng của các quan lại trên triều đình.
Cung nhân thật thà đáp rằng, trong triều quả thật có nhiều ý kiến trái chiều, có người nói rằng một phụ nữ từng kết hôn không thể trở thành chủ nhân của Trung cung, vì từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ, thậm chí có một số vị quan to gan còn hỏi thẳng Dung Cảnh Đình rằng, liệu có phải Hoàng thượng đã đoạt vợ của thần tử hay không…
Dung Cảnh Đình dùng ba câu để bác bỏ hết những lời dị nghị:
Một là Ngụy thị là con gái của Quốc công, dòng dõi công thần, việc nàng từng kết hôn không thể là lý do cản trở nàng trở thành Hoàng hậu.
Hai là Ngụy thị và nhà họ Liễu đã hòa ly, làm sao có thể gọi là vợ của thần tử?
Ba là, chưa có tiền lệ thì từ nay sẽ có tiền lệ.
Lễ sách phong vốn đã long trọng, Dung Cảnh Đình còn thêm nhiều chi tiết, ngay cả những viên ngọc trên mũ phượng cũng được huynh ấy cho khảm thêm.
Sau nghi thức phức tạp, cuối cùng cũng đến đêm động phòng hoa chúc.
Ta thật sự không ngờ, lại có thể động phòng với cùng một người đàn ông đến hai lần.
Điểm khác biệt lần này là ta đã nhân lúc huynh ấy không chú ý, dùng dải lụa bịt mắt huynh ấy lại.
Ta tên là Dung Quân Xuyên, là đích trưởng tử của triều đình.
Mẫu hậu rất yêu thương ta, chăm sóc ta chu đáo.
Phụ hoàng… hẳn là cũng yêu thương ta.
Phụ hoàng thường đích thân dạy ta học chữ, còn hứa rằng khi ta lớn thêm một chút, sẽ dẫn ta đi cưỡi ngựa.
Nhưng hôm qua, phụ hoàng lại dẫn mẫu hậu đi du ngoạn bên hồ mà không dẫn ta theo.
Hôm trước, phụ hoàng mang bánh sữa đến cho mẫu hậu, đúng lúc ta đang ở trong cung của mẫu hậu, nhưng lại không có phần của ta.
Thôi vậy…
Dù họ yêu thương nhau đến thế, nhưng vẫn có lúc cãi nhau.
Hôm ấy, phụ hoàng đến cung của mẫu hậu, trên đường gặp ta, liền tiện thể dẫn ta theo.
Ai ngờ, vừa bước vào điện, phụ hoàng đã bị một chiếc gối ném trúng, cùng với tiếng hét của mẫu hậu:
“Dung Cảnh Đình, ngươi…”
“Con trai ở đây, con trai ở đây.”
Phụ hoàng vội vàng nói.
Hóa ra phụ hoàng dẫn ta theo chỉ để tránh cơn giận của mẫu hậu.
Vài ngày sau, họ lại làm lành.
Phụ hoàng vẫn không dẫn ta đi chơi, nhưng khi phụ hoàng không chơi cùng ta, không còn ai chơi cùng ta nữa.
Trong cung cũng không có đứa trẻ nào cùng tuổi, ngay cả phi tần cũng không có.
Nhưng rất nhanh, ta đã tìm được niềm vui mới.
Mẫu hậu mang thai, có lẽ ta sắp có thêm một đệ đệ hoặc muội muội.
Ngày mẫu hậu sinh, ta cùng phụ hoàng ở trong điện chờ đợi, ông ấy rất lo lắng, cứ hỏi chuyện này chuyện kia với ta.
Lúc thì hỏi ta muốn quà sinh nhật gì.
“Con chỉ mong mẫu hậu bình an.” Ta nói.
Phụ hoàng cười: “Ngoan lắm.”
Lúc thì kể về sự dũng cảm và trung thành của ngoại tổ phụ, Ngụy Quốc Công.
Suốt cả đêm dài, cuối cùng ta cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Trước khi vào thăm mẫu hậu và đệ đệ, phụ hoàng vội vàng nói với ta rằng, ta có thể chọn tên cho đệ đệ của mình.
“Quân Khanh.”
Tên là Quân Khanh đi, đây là cái tên mà ta đã suy nghĩ suốt hai ngày trời.
Phụ hoàng và mẫu hậu cũng đồng ý, đặt tên cho đệ đệ ta như vậy.
Ta sẽ lớn lên cùng Quân Khanh, và phụ hoàng, mẫu hậu cũng sẽ sống bên nhau đến đầu bạc răng long.