22
Vệ Chiêu đột nhiên bùng phát, đứng dậy nắm lấy tay tôi, muốn kéo ta vào lòng hắn.
Chu Gia Vũ vốn là một người hiền lành, tính tình ôn hòa, nhưng khi thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên của anh là tung một cú đấm thẳng vào mặt Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu là một tướng quân từng chinh chiến trên chiến trường, làm sao Chu Gia Vũ có thể so bì được.
Chu Gia Vũ gần như bị Vệ Chiêu đè xuống đất mà đánh, chỉ có thể yếu ớt phản kháng dãy dụa.
Tôi đau lòng đến chết, bèn cắn răng, giang hai tay ra chắn trước mặt Chu Gia Vũ. Nắm đấm của Vệ Chiêu dừng lại cách mũi tôi chỉ vài centimet.
Hắn căng mắt r, trên mặt là vẻ khó tin hỏi:
“Nàng lại đi bảo vệ hắn sao?”
Chu Gia Vũ sợ đến mức xanh mặt, cẩn thận nâng khuôn mặt tôi lên, nhìn trái nhìn phải:
“Nam Chi, sao em có thể làm như vậy, em muốn dọa chết anh à.”
“Chẳng lẽ anh muốn em phải đứng nhìn anh bị người ta đánh à?”
Vệ Chiêu đứng đó như người ngoài cuộc, nhìn tôi và Chu Gia Vũ an ủi lẫn nhau.
Trước đó đã có người tốt bụng báo cảnh sát.
Gần đó có đồn cảnh sát nên rất nhanh có người đến, hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi chỉ vào Vệ Chiêu nói:
“Hắn ta đánh người, có lẽ là bị vấn đề gì về đầu óc.”
Chúng tôi đều bị đưa đến đồn cảnh sát.
Camera giám sát cho thấy rõ ràng Vệ Chiêu là người ra tay trước, còn Chu Gia Vũ hoàn toàn là phòng vệ không thành rồi bị đánh.
Cuối cùng, Vệ Chiêu bị tạm giữ.
Hắn trong trại giam không ăn không uống, chỉ yêu cầu muốn gặp mặt tôi. Tôi nhờ cảnh sát nhắn lại với hắn:
“Tôi không quen biết hắn, hắn đã đánh chồng tôi rất tàn nhẫn nên tôi hận hắn, hy vọng sau này hắn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Tôi được như ý nguyện.
Ngày thứ ba Vệ Chiêu ở trong trại giam, hắn đột nhiên biến mất, từ đó không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.
23
Tôi hỏi Chu Gia Vũ, có phải anh không tò mò về mối quan hệ giữa tôi và Vệ Chiêu không.
Lúc này anh đang giúp tôi gội đầu, không cần suy nghĩ sâu xa đã dịu dàng nói:
“Tò mò thì chắc chắn là có, nhưng mỗi người đều có những bí mật không muốn nói ra, anh có thể chờ đến khi em sẵn lòng chia sẻ.”
Sự thấu hiểu và bao dung của anh đã làm tan chảy bức tường phòng ngự cuối cùng trong lòng tôi.
Tôi kể cho anh nghe mọi chuyện suốt mười năm qua.
Người bình thường chắc không ai tin chuyện đó, nhưng Chu Gia Vũ không hề nghi ngờ. Anh chỉ xót xa vuốt ve khuôn mặt tôi:
“Nam Chi, những năm đó, có phải em đã rất vất vả đúng không?”
Mũi tôi cay xè:
“Đúng vậy, Chu Gia Vũ, em đã thật sự rất vất vả.”
Năm năm đầu, tôi lo lắng nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ phải ở lại triều đại cổ hủ lạc hậu, đặc biệt tàn nhẫn với phụ nữ này mãi mãi.
Nhưng năm năm sau, tôi lại yêu một người không nên yêu, sẵn sàng vì hắn mà ở lại thế giới đó. Để rồi đến cuối cùng, tôi vẫn bị nuốt chửng bởi thực tế không thể thay đổi của cốt truyện.
May thay, tôi còn có cơ hội cứu rỗi chính mình.
24
Bốn tháng sau, tôi sinh hạ một bé gái.
Vừa nhìn thấy mặt bé con, tôi đã thốt lên:
“Sao lại nhăn nheo thế này?”
Chu Gia Vũ lập tức đáp:
“Là lỗi của anh, lúc anh mới được sinh ra cũng nhăn nheo như vậy. Thật tiếc quá, bé con không thừa hưởng được vẻ đẹp của mẹ nó.”
May mắn thay, chỉ sau vài ngày thì da dẻ con bé đã dần căng ra, hồng hào và đáng yêu như một con búp bê.
Tôi ngập tràn niềm hạnh phúc và dịu dàng ôm con vào lòng vỗ về.
Thực ra, tôi có một bí mật nhỏ giấu trong lòng: bất kể con có xinh đẹp hay không, con chính là người mà mẹ yêu thương nhất trên thế gian này.
Bởi vì con là máu mủ ruột rà của mẹ.
【KẾT THÚC】