18
Thế giới chiến lược đã trôi qua mười năm, nhưng ở thế giới thực mới chỉ ba ngày.
Lúc tôi tỉnh lại trong bệnh viện thì thấy người hàng xóm Chu Gia Vũ đang đứng ở đó.
Anh ấy giải thích cho tôi biết tình hình ngay lập tức.
Hóa ra, cuối tuần vừa rồi anh ấy thấy tôi không ra ngoài, cũng không đặt đồ ăn, lo lắng có chuyện nên đã nhờ chủ nhà liên lạc với tôi.
Kết quả là tôi không nghe điện thoại.
Không còn cách nào khác, anh ấy phải nhờ chủ nhà mở cửa.
Vừa bước vào nhà thì anh ấy phát hiện tôi ngã trên sàn, máu trên trán cũng đã khô lại. Quá hoảng hốt, anh ấy ngay lập tức đưa tôi vào bệnh viện.
…
Trong ấn tượng của tôi, chuyện đó xảy ra như thể cách đây đã mười năm về trước vậy.
Tôi nhớ lại một lúc lâu, mới chợt nhận ra đó là do thức khuya, hạ đường huyết, cộng thêm chứng đau bụng kinh. Sáng sớm vừa đứng dậy thì trước mắt tôi tối sầm mất trọng tâm rồi ngã xuống, vừa vặn đập trúng góc bàn sắc nhọn.
Một phát ra đi ngay lập tức.
Sau đó tôi được một hệ thống ràng buộc, yêu cầu tôi phải hoàn thành một nhiệm vụ công lược để đổi lấy một mạng sống ở kiếp này.
Tôi đầy cảm kích nói với Chu Gia Vũ:
“Cảm ơn anh, anh thật sự là một người tốt. Chúng ta kết bạn qua WeChat đi, em sẽ chuyển tiền viện phí cho anh nhé.”
Anh ấy không từ chối.
Sau sự kiện này, trước đây hai chúng tôi như hai đường thẳng song song vốn không bao giờ gặp nhau, nhưng bỗng chệch hướng, càng ngày càng có nhiều sự giao thoa hơn.
Đêm đầu tiên sau khi xuất viện, anh ấy đến gõ cửa mời tôi ăn tối cùng:
“Em vừa ra viện, ăn quá nhiều đồ ăn ngoài không tốt. Anh cũng vừa nấu cơm xong, cùng ăn nhé?”
Chu Gia Vũ là một blogger ẩm thực, thường quay lại cảnh mình nấu ăn rồi đăng lên mạng. Tay nghề của anh ấy rất giỏi.
Có một lần thì sẽ có hai lần, có hai lần thì sẽ có vô số lần…
Số lần ăn ké ngày càng nhiều, tôi cảm thấy không thể cứ lợi dụng anh ấy như vậy, nên chủ động mua nguyên liệu và phụ trách dọn dẹp sau mỗi bữa ăn.
Dần dần, chúng tôi liên lạc với nhau nhiều hơn.
Anh ấy sẽ nhắn tin hỏi tôi rằng sau giờ làm việc hôm nay muốn ăn gì, còn tôi thì bắt đầu mong chờ những bữa ăn tối khi trở về nhà.
Thỉnh thoảng tôi tan làm muộn, anh ấy sẽ đến đón. Lấy cái cớ là lo lắng tôi về quá muộn, thức ăn nguội mất thì không ngon.
Chu Gia Vũ như những giọt nước mưa thấm dần vào thế giới của tôi, một cách lặng lẽ và âm thầm. Giữa chúng tôi không có sự kiện chấn động nào, chỉ là những khoảnh khắc bình dị, chậm rãi mà bền bỉ.
Chu Gia Vũ tỏ tình với tôi vào một buổi tối rất đỗi bình thường.
Khi tôi đang đặt bát đĩa vào máy rửa chén thì anh ấy đi đến, đứng sau tôi:
“Nam Chi, anh thích em, chúng ta ở bên nhau nhé?”
Tôi chỉ ngẩn ra một lúc rồi gật đầu đồng ý.
“Được thôi.”
Anh ấy ôm tôi từ phía sau, sau đó nhận lấy bát đĩa trong tay tôi, tiếp tục công việc:
“Từ giờ để anh rửa bát, bạn gái của anh đã chịu nể mặt ăn món mới của anh rồi, còn để cô ấy rửa bát thì quá không biết điều rồi.”
Tôi nhìn bóng lưng anh ấy dưới ánh đèn vàng ấm áp, từ sâu trong lòng dâng lên một cảm giác an toàn được bao bọc.
Từ đó, giữa muôn vạn ánh đèn, có một ngọn đèn dành riêng cho tôi.
19
Sau khi trở về với thế giới thực được ba năm , tôi và Chu Gia Vũ kết hôn.
Khi mang thai năm tháng, tôi cùng anh ấy đi mua đồ dùng cho em bé trong trung tâm thương mại.
Anh ấy luôn cảm thấy còn thiếu thứ gì đó, muốn mua đủ thứ, tay xách nách mang những túi lớn túi nhỏ, cũng không cho tôi cầm gì, phải đi tới lui mấy lần để xếp đồ vào cốp xe.
Thấy đến giờ ăn trưa rồi anh mới luyến tiếc dừng lại.
Sợ tôi đói bụng nên anh quyết định đi ăn trước.
Khi chúng tôi đến cửa nhà hàng, anh ấy mới sực nhớ ra túi đồ để quên trong xe.
Chu Gia Vũ bảo tôi ngồi chờ trên ghế:
“Em ngồi đây đợi, anh đi lấy túi đồ xong sẽ quay lại ngay, em đừng chạy lung tung nhé.”
Tôi bật cười:
“Em biết rồi, em cũng đâu phải con nít.”
Hơn nữa, tôi mới mang thai năm tháng, quần áo rộng rãi nên cũng không ai nhận ra.
Chu Gia Vũ gãi đầu ngại ngùng rồi quay đi lấy đồ.
Anh ấy đi chưa bao lâu thì đột nhiên có người đứng trước mặt tôi.
Tôi cứ nghĩ là Chu Gia Vũ không yên tâm lại quay về thì cười tủm tỉm mà ngước đầu lên nói:
“Em thật sự không đi lung tung đâu—”
Những lời còn lại khi nhìn rõ người trước mặt, tôi nuốt hết vào trong.
Trong lòng tôi bỗng dậy sóng, nhưng rất nhanh sau đó, chỉ còn lại một sự bình thản, như đối diện với một người xa lạ.
Lão hòa thượng đó quả nhiên có chút bản lĩnh.
“Nam Chi, ta rất nhớ nàng.”
Vệ Chiêu mắt đỏ hoe, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, như thể hắn sợ chỉ cần chớp mắt, tôi sẽ biến mất.
Hắn mặc một bộ mãng bào màu tím, khí thế hiên ngang, cực kỳ nổi bật.
Người qua lại thì thầm bàn tán xem hắn là ngôi sao nào đến đây quay phim.
20
Tôi có chút tò mò:
“Vệ Chiêu, ngươi bắt đầu nghi ngờ từ khi nào?”
Con rối sử dụng thân thể mà tôi để lại nắm rõ tất cả ký ức của tôi trong mười năm ở thế giới đó, hoàn toàn giống như một phiên bản sao chép của tôi vậy.
Vệ Chiêu mím môi, rồi khẽ mở đôi môi mỏng:
“Nàng nhớ quá rõ.”
“Hử?”
Hắn ngây người nói:
“Chuyện đã xảy ra mười năm trước, trong trí nhớ của ta chỉ còn mơ hồ một chút ấn tượng, nhưng nàng lại nhớ rõ từng chi tiết nhỏ nhặt. Nam Chi, điều này không bình thường.”
Tôi chợt hiểu ra.
Đúng vậy.
Vệ Chiêu đã trải qua bao nhiêu năm chìm đắm trong cuộc đấu đá chốn triều đình, hắn là một kẻ lão luyện, chỉ cần để tâm một chút, việc nhận ra điều gì đó bất thường cũng không phải là khó khăn.
Vệ Chiêu ngồi xổm trước mặt tôi, ngẩng đầu lên như thể đang ngước nhìn một vị thần, trong mắt tràn đầy khát khao và hy vọng:
“Nàng về nhà cùng ta được không? Nàng không thích Linh Như Đường, vậy đợi khi nàng ấy sinh con xong, ta sẽ đưa đứa bé đến bên cạnh nàng, còn nàng ấy sẽ bị đuổi đến trang viên, từ đó chỉ còn lại hai chúng ta.”
Câu nói này thật buồn cười.
Ngay từ khi quyết định rời khỏi thế giới đó, tôi đã nhận ra rằng, tôi và Vệ Chiêu vốn dĩ không hợp nhau.
Hắn lớn lên trong thế giới đó, lại là kẻ quyền cao chức trọng, nhiều việc đối với hắn là hiển nhiên nhưng lại trái ngược với nguyên tắc của tôi. Trước đây tôi bị tình yêu làm mờ mắt nên mới bỏ qua tất cả.
Hắn có thể dễ dàng phá bỏ lời thề, ép tôi đồng ý cho hắn nạp thiếp. Hắn cũng có thể không chút do dự mà bỏ rơi Linh Như Đường, nói ra những lời đưa con của nàng đến bên cạnh tôi như vậy.
Tôi nếu có thể sớm nhận ra điều này thì đã không lãng phí năm năm cuộc đời với hắn.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đồng ý nuôi con của người khác sao?”
Vệ Chiêu khựng lại vài giây, như thể hạ quyết tâm:
“Chúng ta có thể không cần con, ta chỉ cần nàng về nhà với ta.”
Hắn nói câu đó như đang thể hiện rằng bản thân đã hy sinh rất lớn vì tôi vậy.
Tôi mỉm cười lắc đầu, rồi cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đang hơi nhô lên của mình, trong lòng ngập tràn tình cảm dịu dàng:
“Ngươi không cần, nhưng ta thì không thể không cần.”
Kể từ khi gặp lại tôi, ánh mắt của Vệ Chiêu hoàn toàn dán vào khuôn mặt tôi nên không để ý đến, giờ đây hắn mới nhận ra điều khác thường ở bụng tôi.
Cơ thể hắn sững lại như bị sét đánh, hai mắt đỏ ngầu, cơ thể run rẩy không kiểm soát, giọng nói khàn đặc:
“Đứa trẻ là của ai?”
Tôi mỉm cười châm biếm:
“Sao vậy? Ngươi cũng muốn tự tay làm một đôi giày cho con của ta sao?”
Vệ Chiêu đau khổ nhắm mắt lại:
“Nam Chi, nàng đang trả thù ta sao?”
Tôi cảm thấy câu nói này thật buồn cười và có phần lố bịch:
“Ta trả thù ngươi điều gì chứ?”
“Ngươi vẫn là vương gia quyền cao chức trọng, hoàng thượng là ca ca ruột của ngươi, ngươi có mỹ thiếp bên cạnh và cả con cái của mình. Đây là sự trả thù của ta sao?”
“Ta cứ ngỡ, đây là điều mà ngươi mong muốn mà không thể có được. Rốt cuộc thì ngươi chỉ mất đi một vị thê tử hay ghen tuông, trong mắt không dung nổi hạt cát, nhưng lại có được một chính phi dịu dàng, bao dung, và rộng lượng.”
Trên mặt Vệ Chiêu không hề có chút niềm vui, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ đôi mắt hắn.
Trong lòng tôi không chút dao động, chỉ cảm thấy hăn như vậy thật là giả tạo.
21
Khi Chu Gia Vũ quay lại thì nhìn thấy cảnh tượng đó.
Ngay lập tức, anh nâng cao cảnh giác hẳn lên, bảo vệ tôi ở phía sau lưng, trên mặt đầy vẻ đề phòng nhìn Vệ Chiêu.
“Ngươi là ai?”
Chúng tôi đều không trả lời câu hỏi của hắn. Vệ Chiêu nhìn ra mối quan hệ giữa chúng tôi, giọng hắn khàn đặc đến mức gần như không thể nghe thấy:
“Thẩm Nam Chi, nàng làm sao đảm bảo rằng hắn sẽ một lòng một dạ với nàng?”
Tôi đáp:
“Lòng người dễ thay đổi, ta cũng không thể đảm bảo.”
“Nhưng như vậy thì sao chứ? Nếu lồng dạ của người kia thay đổi thì chúng ta thay người khác. Giống như ngươi vậy, ngươi đã thay lòng đổi dạ, ta không phải đã thay ngươi rồi sao?”
Tôi không hận Linh Như Đường. Thời đại đó là như vậy, thứ mà nữ nhân có thể tranh giành chỉ là sự sủng ái của nam nhân.
Tôi chỉ thất vọng với Vệ Chiêu, chính hắn đã cho Linh Như Đường tín hiệu để nàng ta tiếp cận hắn.
Vì vậy, tôi đã thay thế hắn bằng người khác, thẳng chân đá hắn ra khỏi cuộc đời của mình.