13
Người mang thai là Linh Như Đường, nhưng người nhận thưởng lại là ta.
Vật phẩm được thưởng như nước chảy vào kho của ta. Tiểu Lục hỏi ta định xử lý thế nào. Ta thậm chí còn không có hứng thú xem qua, chỉ bảo nàng tự thu xếp.
Sau khi Tiểu Lục sắp xếp xong, nàng đứng cạnh ta, biểu cảm có phần tò mò:
“Nương nương, người đang làm gì vậy?”
“Đang làm giày.”
“Cho ai?”
“Cho đứa trẻ trong bụng của trắc phi.”
Có chính thất vương phi nào lại tự tay làm giày cho con của trắc phi không?
Những lão cổ hủ luôn nói ký chủ không có con nối dõi, lại không chịu chủ động nạp thiếp cho phu quân, đã mất đi bổn phận của nữ nhân. Bây giờ ta làm điều này chẳng phải là cách tốt để thể hiện sự rộng lượng của ta sao?
Tiểu Lục ngẩn người một hồi lâu, rồi với biểu cảm phức tạp, nàng nói:
“Vương phi, người không thấy buồn sao?”
Nàng đã theo ký chủ suốt năm năm, tận mắt chứng kiến tình cảm giữa ký chủ và Vệ Chiêu.
Ta đáp:
“Tại sao phải buồn? Đây chẳng phải là chuyện tốt sao, vương phủ giờ sẽ càng thêm náo nhiệt.”
“Nàng thật sự nghĩ vậy sao?”
Vệ Chiêu không biết đã đến từ lúc nào.
Hắn đứng ở cửa, không biết đã nghe được bao nhiêu, ánh mắt trầm lặng, dừng lại ở đôi giày ta vừa bắt đầu khâu.
“Nàng thực sự không hề tức giận?”
Tiểu Lục vội cúi đầu rời đi.
“Đây là lỗi của ta. Bất đắc dĩ phá vỡ lời hứa với nàng nên ta cảm thấy có lỗi, không dám đến gặp nàng, chỉ đành bù đắp ở những mặt khác. Chỉ là ta không ngờ, nàng lại không hề tức giận chút nào.”
Bất đắc dĩ? Quả là một cái bất đắc dĩ tuyệt vời!
Ta thở ra một hơi, đặt công việc đang làm trên tay xuống, không hiểu hỏi:
“Đây chẳng phải là điều vương gia mong muốn sao? Làm tốt vai trò của một chính phi độ lượng, ta còn chưa làm tốt ở điểm nào?”
Ta chỉ là một con rối, nghe lời mới là bản năng của ta, bảo ta khóc, bảo ta giận dữ, đúng là làm khó người ta rồi.
“Nàng đang trả thù ta.”
Vệ Chiêu nâng cằm ta lên, trong mắt ánh lên một tia tối tăm:
“Hay là, nàng không phải Thẩm Nam Chi?”
Nửa năm rồi, cuối cùng hắn cũng nhận ra.
14
Trước khi thay thế ký chủ sống cuộc đời này, ta từng hỏi rằng liệu mình có bị Vệ Chiêu phát hiện không.
Ký chủ cười khổ nói:
“Yên tâm đi, dù có phát hiện, hắn cũng chỉ nghĩ là ta đang làm nũng thôi.”
Ký chủ quả thật rất hiểu lòng người.
15
Chuyện nhỏ thôi mà, nói gì cũng không được thừa nhận.
Ta ba phần ngơ ngác, bảy phần thắc mắc:
“Vương gia, thiếp không hiểu ý của ngài.”
“Nàng còn nhớ lúc ông trời mới đưa nàng đến bên ta, ta thường xuyên lẻn vào ngự thiện phòng trộm bánh rồng không?”
Vệ Chiêu nắm tay ta, ngồi xuống bên cạnh giường. Hắn mỉm cười nhìn ta, nhưng nụ cười đó không chạm tới mắt.
Ta cảm thấy như bị ánh mắt khát máu của loài rắn độc đang nhìn chằm chằm, sống lưng lạnh toát.
Ta đáp:
“Dĩ nhiên là nhớ.”
Sau khi ký chủ cứu hắn lên, còn làm hô hấp nhân tạo cho hắn.
Khi vừa mở mắt ra, trong đôi mắt hắn ngập tràn oán hận, oán khí nồng đậm đến mức như sắp tràn ra ngoài.
Ký chủ sợ đến mức suýt nữa ném hắn trở lại hồ.
Khi Vệ Chiêu thấy đó là nàng, hắn nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt ra lần nữa, hắn đã trở lại vẻ rụt rè thường ngày, hỏi ký chủ có muốn đến chỗ của hắn không.
Một tỳ nữ không quan trọng, một hoàng tử thất sủng sống trong lãnh cung, họ ở bên nhau cũng sẽ không ai để ý đến.
Vệ Chiêu bị người đời hắt hủi, chẳng có thứ ngon nào đến lượt hắn, nhưng hắn vẫn vì ký chủ mà lẻn vào ngự thiện phòng trộm bánh rồng.
Bánh rồng rất ngọt. Ký chủ không thích lắm, nhưng vì mục đích hoàn thành nhiệm vụ nên giả vờ vui mừng, đem từng miếng từng miếng ăn hết.
Sau này, ký chủ mới biết, người thích ăn bánh rồng là Linh Như Đường.
Tiểu biểu muội xuất hiện đột ngột trong thời thơ ấu của Vệ Chiêu, mang lại cho hắn chút ấm áp rồi lại đột ngột biến mất.
Lúc Vệ Chiêu phát hiện ký chủ không thích ăn bánh rồng là vào năm thứ ba sau khi nàng xuyên đến:
“Nam Chi, nàng có phải không thích ăn bánh rồng không? Nàng thích ăn gì, ta sẽ lấy cho nàng nhé?”
Khi đó, Vệ Chiêu đã không cần lén lút vào ngự thiện phòng nữa.
Thái tử tiền nhiệm bị phế vì phạm tội khi quân, dám lén lút làm ra long bào trái phép.
Những hoàng tử khác thì kẻ gặp họa, kẻ còn quá nhỏ. Bây giờ người nắm quyền là huynh trưởng của hắn.
Ta cười, lộ vẻ nhớ nhung:
“Dĩ nhiên là nhớ. Sau này ta nói ta thích ăn bánh đậu xanh, chàng liền cho người làm cho ta mỗi ngày. Ăn được nửa tháng thì ta ngán.”
Vệ Chiêu ánh mắt sâu thêm, rồi nhắc lại chuyện năm đầu tiên chúng ta thành thân. Khi lên núi dâng hương cầu phúc, Thái tử tiền nhiệm tạo phản, muốn bắt hắn làm con tin.
Trong trận chiến ác liệt, ký chủ đã đỡ cho hắn một mũi tên từ phía sau.
Trước đó, nhiệm vụ công lược của ký chủ đã hoàn thành. Hành động bất chấp nguy hiểm của nàng chỉ là xuất phát từ tâm.
Khi nàng tỉnh lại thì đã là năm ngày sau.
Vệ Chiêu ngồi bên giường nàng, tóc rối bù, đôi mắt đỏ ngầu, không biết đã bao lâu không ngủ.
Hắn ôm chặt lấy ký chủ, tràn đầy niềm vui sướng khi mất đi lại tìm thấy:
“Nam Chi, nếu nàng chết, ta sẽ cùng nàng chết!”
…
Trở lại hiện tại, ta thở phào nhẹ nhõm nói:
“Lúc đó thật quá nguy hiểm, may mà chàng và ta đều không sao.”
“Ta lúc đó thực sự nghĩ rằng, nếu nàng không còn, ta sẽ cùng nàng ra đi. Nàng không ở đây, ta không biết sống còn ý nghĩa gì.”
Vừa nói xong, hắn vừa không chút do dự kéo áo ta xuống khỏi vai. Vết sẹo lớn bằng ngón tay cái hiện lên rõ ràng.
Vệ Chiêu đột nhiên rơi lệ:
“Sao lại như thế này.”
Ta không quan tâm hắn nghĩ gì khi nhìn thấy vết sẹo đó. Ký ức chỉ có ý nghĩa với những người coi trọng nó, mang theo cảm xúc sâu đậm khắc cốt ghi tâm.
Còn với chúng ta, những con rối, đó chỉ là những mảnh ghép cần nhớ để tránh bị lộ mà thôi.
16
Ta có chút phiền muộn.
Kể từ sau ngày đó, Vệ Chiêu dường như có một nhiệm vụ kỳ lạ, cứ cách vài ngày lại nhắc đến một chuyện cũ giữa hắn và ký chủ.
Ta chỉ có thể cùng hắn ôn lại ký ức, thỉnh thoảng nhắc hắn nên đi thăm Linh Như Đường đang mang thai. Nhưng hễ nhắc đến điều này, hắn lại tức giận.
Những ngày như vậy còn tẻ nhạt hơn những ngày mà hắn lạnh nhạt với ta trước kia, đặc biệt là đối với một con rối vốn vô cảm như ta.
Một ngày nọ, Vệ Chiêu dẫn theo một lão hòa thượng tóc bạc, râu trắng vào phòng.
Ta đứng dậy, hỏi:
“Vị này là?”
Vệ Chiêu theo sau lão hòa thượng, im lặng không nói.
Lão hòa thượng mặc áo cà sa đỏ, trông có chút tiên phong đạo cốt.
Ông chỉ liếc nhìn ta một cái rồi nói chắc nịch:
“Trên đời này còn có kẻ vô hồn.”
Sắc mặt ta dần thay đổi, còn Vệ Chiêu bóp nát góc bàn.
17
Góc nhìn hiện đại của ký chủ:
Đã nửa năm tôi không liên lạc với hệ thống. Lần này nó đột ngột lên tiếng khi tôi đang xem các điểm du lịch.
Nghe thấy âm thanh báo hiệu hệ thống hoạt động, tôi lặng lẽ đứng dậy, nói với người đàn ông đang ngồi trước mặt:
“Em đi vệ sinh một lát.”
Đóng cửa lại, trong đầu liền vang lên giọng nói hân hoan của hệ thống:
【Ký chủ, đã lâu không gặp!】
【Vệ Chiêu đã nghi ngờ thân phận của con rối, còn tìm một tên hòa thượng trọc đầu để triệu hồn.】
Tim tôi như thắt lại.
Vệ Chiêu quyền cao chức trọng, thời đại đó cũng không thiếu người tài, liệu có xảy ra sự cố gì không?
Hệ thống nhanh chóng trấn an tôi, giọng điệu đắc ý nói:
【Yên tâm đi, ta đã ngắt kết nối của hắn rồi, coi như món quà cưới tặng cho nàng!】
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đầy biết ơn:
“Cảm ơn ngươi.”
Hệ thống cười khúc khích:
【Nàng là ký chủ đầu tiên của ta, ta mong nàng hạnh phúc.】
【Ta phải đi làm nhiệm vụ tiếp theo rồi, tạm biệt nhé.】
Hệ thống nhanh chóng biến mất, khôgn gian trong đầu tôi lại im lặng như trước.
Lúc này đột nhiên có người gõ cửa nhà vệ sinh, giọng nói gấp gáp:
“Nam Chi, em không sao chứ?”
Tôi mở cửa, ánh mắt rơi vào khuôn mặt lo lắng của người đàn ông, có chút tủi thân nói:
“Chu Gia Vũ, có thể ôm em một cái không?”
Anh ngẩn người trong giây lát, sau đó lập tức giang hai tay:
“Được.”