Ta gả cho Thẩm Hiến đến nay là đã mười lăm năm.
Lần này hắn vi hành đến Giang Nam, khi quay về còn mang về một nữ tử.
Hắn phong nàng làm mỹ nhân, ban cho châu báu ngọc ngà, sáng chiều quấn quýt bên nhau, hết mực sủng ái.
Trong vòng một tháng, nàng được thăng tận ba cấp liền. Trong mắt hắn chỉ thấy nàng, trong lòng cũng chỉ có nàng.
Nghe cung nhân bẩm báo, trong lòng ta không hề gợn sóng.
Dù sao, đây cũng là người thứ mười bảy hắn mang về từ Giang Nam.
Là người thứ ba mươi tám từ ngoài cung mang về.
Là phi tần thứ bảy mươi bảy trong hậu cung.
Nửa tháng sau, hắn lại mang từ Đông Vương phủ về một nữ tỳ.
Hậu cung có thêm vị phi tần thứ bảy mươi tám.
Ta bỗng dưng cảm thấy thật mệt mỏi.
Xem ngày đẹp trời, đã đến lúc rồi, hủy diệt thôi.
1
Khi ta gặp Lâm thị, đã là ba ngày sau khi nàng tiến cung.
Từ lúc nàng cùng Thẩm Hiến từ Giang Nam trở về đây liền quấn quýt không rời khỏi nhau.
Thẩm Hiến cũng không đến gặp ta, chỉ sai đại thái giám bên người là Triệu Chí đến cung của ta một chuyến truyền lời.
Triệu Chí đã theo hầu Thẩm Hiến hơn hai mươi năm, còn lâu hơn cả ta.
Hắn cười cười, đối với ta vẫn cung kính :
“Hoàng hậu nương nương, bệ hạ muốn người an bài cho Lâm thị.”
Hừ. Câu này, ta nghe đã quen rồi.
Thẩm Hiến cũng không dặn dò gì thêm, ta liền theo thường lệ:
“Phong làm mỹ nhân, cho ở Y Lan điện.”
Nơi ấy gần Cần Chính điện nhất. Mỗi khi hậu cung có người mới, đều phải ở đó trước.
Lâm mỹ nhân vừa được phong vị liền bận rộn theo hầu bệ hạ, không có thời gian đến tạ ơn ta ở điện Vị Ương. Ta cũng không quan tâm.
Ngày thứ hai thỉnh an, nàng vẫn chưa tới. Chúng phi tần cũng không ai lấy làm lạ.
Ai cũng từng trải qua như thế. Ta chính là người đầu tiên trải qua điều đó, lâu mãi cũng thành quen, tâm tình cũng từ từ chết lặng.
Hậu cung rộng lớn, cung uyển sâu thẳm, nhiều chuyện để nói, nhiều chuyện để thấy, nhưng chưa bao giờ có chuyện gì mới mẻ.
Chỉ có người mới mà thôi.
2
Hôm nay, Lâm mỹ nhân là người đến thỉnh an cuối cùng.
Y Lan điện tuy cách xa điện Vị Ương nhất, nhưng nếu đi sớm một chút, cũng sẽ không để chúng phi tần đợi lâu. Nhưng ai bảo nàng giờ là người trong lòng của hoàng đế đây.
Mọi người ngồi ở đây đều đã từng trải nên đều hiểu. Chính Lâm mỹ nhân chắc hẳn cũng rõ.
Trong ánh mắt của nàng có chút thẹn thùng, nhưng không hề lúng túng. Dù sao nàng cũng là tiểu thư xuất thân từ đại gia tộc ở Giang Nam. Khi nàng uyển chuyển hành lễ, như cành liễu yếu ớt trong gió:
“Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Trong lúc nói, nàng khẽ cúi đầu, để lộ một đoạn da thịt trắng nõn nơi cổ, đẹp như ngọc bích.
Thật sự rất đẹp.
Ta mỉm cười ôn hòa: “Đứng lên đi.”
Lâm mỹ nhân có vẻ không ngờ ta không hề làm khó nàng. Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn ta, mang theo chút nghi hoặc.
Khụ, nàng vẫn là người mới nên chưa hiểu.
Đối với ta, căn phòng đầy mỹ nhân này, chỉ là thêm một người nữa mà thôi. Có gì đáng để làm khó đâu.
Hôm đó, Hiền phi còn nói: “Tính ra, đây đã là vị Lâm mỹ nhân thứ tám trong cung rồi.”
Phải đó, không phải nói cho ngoa đâu. Trong cung này nhiều phi tần đến vậy, tỷ muội có, cô cô tiểu chất nữ cũng đều có.
Vậy nên có ba Lâm Tiệp dư, bốn Lâm tần cũng không phải chuyện lạ.
3
Lâm mỹ nhân vừa ngồi xuống chưa bao lâu, Thẩm Hiến đã sai người đến gọi nàng. Lúc cáo lui, trên mặt nàng còn mang theo ba phần tự mãn khó che giấu.
Dáng vẻ này, ta đã từng thấy qua trên mặt mười mấy người. Chỉ là bây giờ, tất cả bọn họ đều lặng lẽ ngồi trong điện Vị Ương của ta, một mảnh an bình.
Nghĩ một chút, ta vẫn dặn dò đôi câu:
“Trong cung không có nhiều quy củ, đến chỗ ta mỗi bảy ngày một lần là được.
“Nếu đang theo hầu bệ hạ thì không đến cũng chẳng sao.”
Điện Vị Ương của ta không lớn lắm. Nhưng phi tần của Thẩm Hiến thì quá nhiều. Nếu tất cả đều đến hết thì ngay cả đứng còn không đủ chỗ.
Ta liền sắp xếp chia thành từng nhóm. Năm nhóm thay phiên nhau đến thỉnh an, cứ mỗi năm ngày thì được nghỉ hai ngày.
Hai ngày đó là dành cho ta, ta cũng cần nghỉ ngơi.
Hậu cung không có Thái hậu, Thẩm Hiến lại không quan tâm đến, mọi chuyện đều do ta quyết định.
Lâm mỹ nhân hiện đang được sủng ái, không giống các phi tần khác. Không đến càng tốt.
Nàng là người thông minh. Sau lần thỉnh an tạ ơn đó, liền hiểu rằng ta không có ý gì khác. Điều này lại khiến nàng có chút bối rối.
Đi theo nàng là nữ quan chưởng sự Y Lan điện, Đỗ Hằng.
Dù sao cũng là người cũ trong cung, găp nhiều người, thấy nhiều chuyện, xử sự luôn thận trọng, chu toàn nhất. Bà khẽ nhắc Lâm mỹ nhân tạ ơn.
Ta cũng mỉm cười: “Đi đi.”
Nàng rất nhanh sẽ hiểu ra thôi.
Dẫu cho nàng có sắc đẹp thế nào, cũng không chắc sẽ được sủng ái lâu hơn những người khác.
4
Tháng tiếp theo, đúng như dự đoán của mọi người, Lâm mỹ nhân độc chiếm thánh ân.
Ngọc ngà, châu báu cứ như nước chảy mà ban thưởng xuống. Cứ năm ngày, phẩm cấp lại được thăng một bậc.
Chuyện này không có gì là lạ. Điều hiếm có là đế vương ngày ngày bên cạnh bầu bạn.
Nghe nói mỗi ngày, Thẩm Hiến đều tự tay vẽ mày cho Lâm thị. Còn vì nàng nhớ quê, sai ngự trù học món ăn vùng Khê Châu, quê nhà nàng. Thậm chí còn sửa lại vườn ngoại thành, mô phỏng theo vườn nhà nàng, dựng lên một tòa đình gọi là Đình La Các.
Đó là nơi hai người định tình.
Các tiểu cung nữ ở Vị Ương cung, khi nhắc đến chuyện này, trong giọng nói đều tràn đầy ngưỡng mộ.
Ta cùng Tân Nghì đi ngang qua giả sơn, vô tình nghe được. Tân Nghì bật cười khẩy một tiếng, định nói vài câu với bọn họ, nhưng ta lắc đầu:
“Thôi đi, đều là mấy đứa mới vào cung sau Tết, qua một thời gian nữa sẽ tự hiểu thôi.”
Ngoài những người như Tân Nghì, Đỗ Hằng tự nguyện ở lại trong cung, cung nhân đều đến tuổi thì được đồng loạt thả ra ngoài.
Hậu cung xưa nay hòa thuận, cung nhân cũng không chịu nhiều khổ sở. Vì vậy, vào cung chẳng qua cũng chỉ là một công việc có phần quy củ hơn mà thôi.
Các cô gái dân gian có cuộc sống không dễ dàng, vào cung so với ở quê vẫn tốt hơn nhiều.
Chỉ là, luôn có những người vừa mới vào cung, nghe vài lời đồn đại mơ hồ, rồi liền tưởng tượng rằng mình có thể giống như phi tần nào đó, dùng thân phận cung nhân mà được đế vương sủng ái…
Chuyện này, ngăn cản không được, mà đè ép cũng vô ích. Người người đều có chí hướng riêng. Dù sao, Thẩm Hiến thực sự là một người có thể khiến chim sẻ hóa thành phượng hoàng.
Hắn là hoàng đế mà.
Những năm qua, số người bay lên cành cao cũng chẳng ít. Chính ta chẳng phải là người đầu tiên sao.