Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CÂU CHUYỆN CỔ XƯA: BẢY LẦN NGHỈ TÁM LẦN THÀNH HÔN Chương 15: Bảy lần nghỉ, tám lần thành hôn

Chương 15: Bảy lần nghỉ, tám lần thành hôn

1:25 chiều – 03/09/2024

Tống Mụ Mụ cực kỳ nhanh nhạy, lập tức mang giấy mực ra.

Tống Huệ Nhi giả vờ khuyên: “Hầu gia, phu nhân chỉ nói lời tức giận, không thể coi là thật.”

Tay Tiêu Hiên dừng lại.

Tống Huệ Nhi lại nhìn Tô Bạch Vãn nói: “Phu nhân, ngươi chọc giận Hầu gia, vẫn là nên quỳ xuống xin lỗi! Chỉ cần xin lỗi đàng hoàng, Hầu gia tự nhiên sẽ không bỏ ngươi.”

Tô Bạch Vãn “xì” một tiếng: “Ngươi là cái thá gì mà dám bảo ta xin lỗi?”

Nói xong lại hướng Tiêu Hiên: “Trời đã khuya, Hầu gia mau viết đi!”

Tiêu Hiên đột nhiên đặt bút xuống, nhìn thẳng Tô Bạch Vãn.

Hắn nghĩ rằng mình cầm bút viết thư hưu thê, Tô Bạch Vãn chắc chắn sợ hãi, không ngờ nhìn lại, thấy Tô Bạch Vãn mím môi, hai tay vặn vào nhau, đang nhìn chằm chằm vào giấy, như thể chờ hắn viết xong liền lập tức đi ngay vậy, bèn tiến gần nhìn nàng một lúc lâu, nói: “Ngươi thử thách ta sao?”

Tô Bạch Vãn: “…”

Tiêu Hiên đưa tay ra sau lưng, hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, nói lớn: “Không trở về phòng sao?”

Tô Bạch Vãn: Sao lại thế này? Đang định viết thư hưu ta mà?

Nàng buột miệng nói: “Hầu gia không viết thư hưu thê nữa sao?”

Tiêu Hiên chọc vào trán nàng: “Ngươi sao ghen tuông dữ vậy? Thôi, trở về đi!”

Tô Bạch Vãn ngẩn ra, dựa vào bàn nói: “Chân đau, không đi nổi.”

Chuyện gần thành rồi, phải nghĩ cách để hắn viết xong thư hưu thê. Nàng còn chưa kịp nghĩ xong, thân thể đã bị nhấc bổng lên, không khỏi kêu lên thành tiếng.

Tiêu Hiên lúc này ôm ngang nàng, vừa bước ra cửa vừa nói: “Chẳng qua là muốn người khác thấy ta yêu thương ngươi thế nào, lần này hài lòng chưa?”

Tô Bạch Vãn: “Thả ta xuống!”

Tiêu Hiên càng ôm chặt hơn, bước nhanh ra ngoài, khẽ nói: “Đã khuya rồi, ta không chờ được nữa.”

Tống Mụ Mụ và Tống Huệ Nhi ngạc nhiên trố mắt nhìn.

Hải Đường: Phu nhân quả nhiên cao tay, như vậy là thử ra Hầu gia không để ý Tống cô nương, và Hầu gia trước mặt Tống cô nương bế phu nhân đi như vậy, Tống cô nương chắc chắn sẽ thất vọng, không còn quấy rầy Hầu gia nữa.

Tô Bạch Vãn lúc này rất lo lắng, bày mưu tính kế bao lâu, lại hỏng bét! Phải làm sao đây?

Nàng vùng vẫy nói: “Hầu gia không phải vẫn quan tâm Tống cô nương sao, ta đây là người rộng lượng, ta sẵn lòng thành toàn cho các ngươi, ngươi cứ viết thư hưu thê đi.”

Tiêu Hiên tăng tốc độ ôm Tô Bạch Vãn nhanh chóng trở về phòng, đóng cửa lại nói: “Đêm qua ta sợ nàng mệt nên mới nhẹ tay, không ngờ hôm nay nàng lại còn có sức mà đi bày trò như vậy. Đêm nay ta không nhường đâu.”

Nói xong bế Tô Bạch Vãn đặt lên bệ cửa sổ, nâng một chân nàng lên, đe dọa: “Lại nhắc đến thư hưu thê một lần nữa, ta sẽ cho nàng thấy sự lợi hại của ta.”

Nói xong, hắn đã bắt đầu hành động.

Tô Bạch Vãn kinh hoàng nói: “Hầu gia, cửa sổ còn chưa đóng, bên ngoài có người đi lại.”

Tiêu Hiên nói: “Trong phòng không thắp đèn, họ không nhìn thấy đâu.”

Tô Bạch Vãn càng sợ hãi: “Không, không, thả ta xuống!”

Tiêu Hiên giữ chặt nàng: “Còn nhắc đến thư hưu thê không?”

Tô Bạch Vãn: “Không nhắc nữa.”

Tiêu Hiên: “Tốt, lát nữa lên giường nàng phải tự mình động.”

Tô Bạch Vãn: “…”

13

Ngày hôm sau, Tiêu Hiên dậy sớm rửa mặt, nhanh chóng đi đến thư phòng.

Tô Bạch Vãn lại mãi vẫn chưa dậy.

Tơ Trúc chờ một lúc vẫn chưa nghe động tĩnh gì, lại nhìn thời gian đã trễ nên có chút lo lắng, chỉ đành đến bên giường khẽ gọi: “Phu nhân, phu nhân, không còn sớm nữa rồi.”

Tô Bạch Vãn nghe thấy tiếng của nàng ấy gọi, định ngồi dậy nhưng toàn thân mềm nhũn, lại mệt mỏi vô cùng, chỉ “ừm” một tiếng rồi lại lật người ngủ tiếp.

Tơ Trúc dùng tay vén màn giường lên nhìn vào trong. Nhìn vào một phát liền sững sờ.

Tô Bạch Vãn chăn chỉ đắp nửa người, áo ngủ nửa mặc nửa cởi lộ ra một bên vai trắng mịn, trên vai vài dấu xanh tím, tựa hồ là bị cấu véo.

Tơ Trúc lập tức đỏ hoe mắt, nhẹ nhàng buông màn xuống rồi quay người đi tìm Mặc Mụ Mụ nói chuyện.

Nàng cắn răng, đem những gì nhìn thấy nói hết, rồi nói: “Chắc chắn là do phu nhân đêm qua đi gây chuyện với Tống cô nương, Hầu gia tức giận nên mới dùng sức mạnh ức hiếp phu nhân, làm phu nhân không dậy nổi.”

Tơ Trúc nói, giọng nghẹn ngào, “Đêm qua vốn là ta trực đêm, ta canh trong phòng bên, nửa đêm nghe tiếng phu nhân rên rỉ, vốn định dậy xem, lại nghĩ phu nhân dặn dò, khi Hầu gia đến, không được vào phòng, bèn nhịn lại. Không ngờ phu nhân lúc đó đang bị cấu véo.”

Mặc Mụ Mụ nghe xong thì biểu cảm trên mặt trở nên kỳ lạ, một lúc sau thì bà đột nhiên bụm miệng, bật cười thành tiếng.

Tơ Trúc tức giận nói: “Mụ Mụ, phu nhân bị ức hiếp thảm như vậy mà bà còn cười? Không phải lúc này bà nên nghĩ cách giúp phu nhân sao?”

Mặc Mụ Mụ ngồi xuống đất, cười đến run rẩy hết cả người, một lúc sau mới nhịn cười nói: “Tơ Trúc, những lời này, không được nói với ai khác.”

Bà vẫy tay, bảo Tơ Trúc ngồi xuống, ghé tai nàng nói mấy câu, lại nói: “Đó là Hầu gia yêu thương phu nhân, vợ chồng tình thâm, hiểu không?”

Tơ Trúc mặt đỏ bừng, lẩm bẩm nói: “Chủ yếu là trước đây không có thế này.”

Mặc Mụ Mụ lại cười, “Phu nhân mệt, để nàng ngủ thêm chút nữa. Nếu có ai đến báo việc, cứ chặn lại trước.”

Tơ Trúc vội gật đầu, vội vàng chạy đi.

Mặc Mụ Mụ cười xong,  thấy Hải Đường đến bèn gọi nàng lại, kể những gì Tơ Trúc nói, thấy Hải Đường cũng đỏ mặt, bèn nói: “Các ngươi là người hầu thân cận của phu nhân, phải có chút ý tứ. Hầu gia đến, các ngươi ít lại gần.”

Hải Đường vội gật đầu.

Tô Bạch Vãn ngủ đến gần trưa mới dậy, rửa mặt xong thì cũng đến giờ dùng bữa trưa. Ăn xong pha trà uống hết hẳn một tách lớn mới thấy thoải mái hơn.

Hải Đường thấy gần không có ai, bèn bẩm báo: “Phu nhân, Hầu gia dậy sớm, đến phòng tập võ luyện tập, luyện xong thì có qua xem phu nhân, thấy phu nhân còn ngủ đã dặn chúng nô tỳ không đánh thức người, tự mình dùng bữa sáng. Trước trưa có khách đến thăm, Hầu gia đi tiếp khách rồi.”

Tô Bạch Vãn hỏi: “Khách nào, giữ lại ăn cơm sao?”

Hải Đường nói: “Nô tỳ đã hỏi, nói là Tề Viễn Tư đến thăm, Hầu gia giữ lại ăn cơm, hiện đang dùng bữa tại sảnh nhỏ bên ngoài.”

Tô Bạch Vãn có chút kỳ lạ, Tề Viễn Tư với Tiêu Hiên khôngg mấy thân thiết, ít khi qua lại, trước đây nàng ở Hầu phủ nửa năm, chưa từng nghe Tề Viễn Tư đến thăm, hôm trước Tề Viễn Tư đến chúc mừng hôn lễ, hôm nay lại đến thăm, có vẻ quá thường xuyên.

Tô Bạch Vãn suy nghĩ một lúc, lại lo lắng chuyện của mình.

Đêm qua mình đối xử với Tống Huệ Nhi như vậy, lại dùng lời lẽ chọc tức Tiêu Hiên, mà Tiêu Hiên chỉ tức giận đôi chút, cuối cùng cũng không viết thư hưu thê. Nếu là trước đây, chỉ cần nói sai vài câu thôi là hắn đã viết thư hưu thê rồi.

Tô Bạch Vãn nhíu mày, nhìn vào gương trang điểm, thấy người trong gương da trắng như ngọc, bèn cười khẩy một cái, à, tên đàn ông kia tham sắc của nàng đây mà.

Trước đây mình giả xấu, chỉ cần có hơi có sai sót một chút thôi hắn đã không chịu nổi, nay có sắc đẹp như vậy hắn mới độ lượng hơn. Nhưng để hắn nhớ đến, không nỡ buông tay, mình không thể lại giả xấu nữa. Chỉ có thể dùng lời nói và hành động chọc giận hắn. Nhưng, giới hạn của tên đàn ông thối kia ở đâu?

Đến chiều tối, Tô Bạch Vãn tắm rửa xong, đang ngồi trên giường bảo Hải Đường lau tóc, thấy Tiêu Hiên vào phòng, bèn vẫy tay ra hiệu cho Hải Đường. Hải Đường hiểu ý, vội lui ra.

Tô Bạch Vãn nói với Tiêu Hiên: “Hầu gia vừa vào đã dọa lui nha hoàn của ta, nhưng tóc ta vẫn chưa khô, phải làm sao đây?.”

Nàng liếc nhìn Tiêu Hiên, tỏ vẻ không vui.

Tiêu Hiên sững lại, nhìn kỹ lại, thấy người đẹp đầu đầy tóc đen phủ lên vai, càng tôn thêm vẻ đẹp của mày ngài da trắng, quyến rũ vô cùng, không tự chủ bước đến, cầm lấy khăn tay của nàng, giúp nàng lau tóc.

Vừa lau vừa ngửi tóc nàng, mê mẩn nói: “Thơm quá!”

Tô Bạch Vãn ngẩn ra, còn tưởng làm như vậy sẽ bị mắng, không ngờ…

Nàng chớp mắt, cố tình kén cá chọn canh, lúc thì chê Tiêu Hiên lau không đúng cách, lúc lại chê hắn mạnh tay.

Tiêu Hiên không giận, bỏ khăn xuống, nâng tóc nàng lên ngửi nói: “Chẳng phải khô rồi sao?”

Nói xong bế nàng lên, dọa: “Còn càu nhàu, ta sẽ cho nàng biết tay ngay bây giờ.”

Tô Bạch Vãn hiểu ngay hắn nói “biết tay” là gì, lập tức im lặng.

Chưa đến tối, nha hoàn bà tử đều ở ngoài phòng, nếu bị hắn…

Tô Bạch Vãn mặt nóng bừng, đấm vào vai Tiêu Hiên nói: “Thả ta xuống!”

Ồ, hóa ra không giả xấu thì có nhiều lợi ích như vậy. Chỉ trong hai ngày, nàng đã thử qua kiêu căng, ngông cuồng, vô lý, làm bộ, vậy mà không thực sự chọc giận Tiêu Hiên. Tiêu Hiên tất cả đều chỉ là làm dữ chứ không giận thật, cứ thế bỏ qua.

Không đúng, hắn vẫn phạt nàng, nhưng là phạt ở trên giường.

Tiêu Hiên không nỡ buông Tô Bạch Vãn, ôm nàng xoay một vòng, cười mắng: “Ngươi là yêu tinh nhỏ, bây giờ tính khí cũng thật lớn, thật khó chịu đựng.”

Tô Bạch Vãn vặn tai Tiêu Hiên, nói: “Không thả ta xuống, ta sẽ cắn người.”

Tiêu Hiên cười nói: “Muốn cắn chỗ nào? Ta vén lên cho nàng cắn đã đời.”

Tô Bạch Vãn mặt đỏ bừng mà phì một tiếng, giả vờ giận dữ.

Tiêu Hiên thấy vậy cũng không đùa nữa, đặt nàng xuống bên giường, ngồi cạnh nàng nói: “Đã chiều theo ngươi thế này, còn muốn gì nữa?”

Tô Bạch Vãn không để ý, quay đầu gọi: “Hải Đường, mang chậu nước vào, ta còn phải rửa chân.”