Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CÂU CHUYỆN CỔ XƯA: BẢY LẦN NGHỈ TÁM LẦN THÀNH HÔN Chương 6: Bảy lần nghỉ, tám lần thành hôn

Chương 6: Bảy lần nghỉ, tám lần thành hôn

1:24 chiều – 03/09/2024

Tô Bạch Vãn cúi đầu không nói.

Lão phu nhân tức đến đau đầu, phất tay nói: “Được rồi, con về phòng đi, nếu Hầu phủ không đến cầu hôn, ta không còn cách nào, sẽ lại nhờ Đỉnh Hầu phu nhân đến Hầu phủ lần nữa.”

Tô Bạch Vãn liền xin phép trở về phòng. Tô Bạch Sương cũng xin phép trở về phòng, trên hành lang gặp Tô Bạch Nhụy, liền dừng lại nói chuyện.

Lão phu nhân Tô gia có hai con trai và hai con gái, hai người con gái đã lấy chồng sinh con, con trai cả Tô Văn Tín lấy vợ là Thân thị, còn có một quý thiếp là Dương thị.

Thân thị sinh được một trai một gái, con trai là Tô Bạch Hồng, con gái là Tô Bạch Vãn.

Thiếp thất là Dương thị cũng sinh được một trai một gái, con trai là Tô Bạch Nhạn, con gái là Tô Bạch Nhụy.

Tô Bạch Vãn và Tô Bạch Nhụy chỉ cách nhau một tuổi.

Tô Bạch Nhụy tuy là thứ nữ, nhưng vì nhiều lý do, rất được lão phu nhân Tô gia và cha Tô Văn Tín yêu thương.

Tô Bạch Sương trước đây cũng chỉ thân thiết với Tô Bạch Nhụy, không mấy để tâm đến đại đường tỷ Tô Bạch Vãn.

Tô Bạch Sương nói: “Muội đã gặp đại tỷ chưa? Trước đây có nghe người lớn nói qua, rằng nàng ấy bôi phấn vàng giả xấu, không ngờ…”

Nàng thở dài một hơi: “Hôm nay thấy được dung mạo thật của nàng ấy, thật dọa chết muội. Nhìn cứ như mấy yêu phi hại nước hại dân trên sân khấu tuồng vậy.”

Tô Bạch Nhụy ngẩn người nói: “Chẳng phải là tuyệt sắc sao?”

Tô Bạch Sương giọng đầy lo lắng: “Tuyệt sắc gì? Chính là hồng nhan họa thủy đấy. Gia đình chẳng phải lo sợ nàng ấy gây họa, từ nhỏ đã bắt nàng ấy bôi phấn vàng sao? Giờ thì hay rồi, vừa lộ mặt thật ra, lập tức bị hưu về nhà.”

Tô Bạch Nhụy cúi mắt không nói gì, nhưng trong lòng lại rất hả hê.

Khi trước liên hôn với Hầu phủ, cha vốn định chọn nàng, nhưng cuối cùng vì Tô Bạch Vãn là trưởng tỷ, lại là đích nữ, nàng tranh không lại…

Tô Bạch Vãn à Tô Bạch Vãn, cái gì không phải của ngươi, cuối cùng vẫn không phải của ngươi.

Nàng ngẩng đầu lên, nói với Tô Bạch Sương: “Đại tỷ bị hưu rồi, chắc bây giờ đang buồn lắm, ta đi thăm nàng ấy.”

Tô Bạch Sương: Hừ, là đi xem kịch thì có.

  5

Tô Bạch Vãn ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào khuôn mặt trong gương mà lòng đầy cảm xúc.

Trước đây giả xấu, cực kỳ đoan trang, một mực thuận theo, kết quả thì sao?

Tổ mẫu có đối xử tốt với nàng không? Cha mẹ có suy nghĩ cho nàng không? Tiêu Hiên có tôn trọng nàng không?

Sau khi kết hôn, nàng luôn nhún nhường, nay chỉ vì dám nói một câu tức giận, Tiêu Hiên lập tức viết thư hưu, chẳng coi nàng là gì.

Nhận được thư hưu, nàng cảm thấy trời đất sụp đổ, nghĩ rằng đời mình coi như xong, thậm chí nghĩ mình chẳng sống được bao lâu nữa.

Nhưng…

Tô Bạch Vãn thở dài, đúng vậy, nàng thực sự bị con yêu quái tự xưng là hệ thống trong đầu làm cho khiếp sợ, nhưng đồng thời, con yêu quái đó cũng đã mang lại cho nàng lòng can đảm và tự tin.

Nàng là người được yêu quái chọn.

Nàng là một người có tiền kiếp và hiện tại.

Nàng là người phải hoàn thành những nhiệm vụ kỳ lạ.

Nói tóm lại, nàng không còn là một cô gái bình thường.

Trước đây sống không tốt, bị người thân khinh rẻ, bị phu quân ruồng bỏ, điều đó chứng tỏ những gì nàng nghĩ, nói, và làm trước đây đều sai lầm.

Từ nay về sau, nàng phải sống theo một cách khác.

Giọng nói của hệ thống vang lên: “Ký chủ, cô đã thông suốt rồi!”

Tô Bạch Vãn chưa kịp đáp lại thì thấy Tơ Trúc bước vào báo: “Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư xin gặp.”

Nghe nói Tô Bạch Nhụy đến, Tô Bạch Vãn cười mỉm: “Mời nàng vào.”

Mẫu thân ruột của Tô Bạch Nhụy, Dương Linh Linh, là họ hàng xa của lão phu nhân Tô gia.

Năm đó, Tô Văn Tín cưới Thân thị, không lâu sau lại nạp cô em họ xa đang ở nhờ trong nhà là Dương Linh Linh làm quý thiếp.

Dương Linh Linh rất biết cách lấy lòng lão phu nhân Tô gia và Tô Văn Tín. Thân thị vì Dương Linh Linh mà không ít lần cãi nhau với Tô Văn Tín, thậm chí còn đối đầu với lão phu nhân.

Dần dần, lão phu nhân và Tô Văn Tín không thích Thân thị, mà ghét lây sang con gái của Thân thị là Tô Bạch Vãn, chỉ yêu quý con gái của Dương Linh Linh là Tô Bạch Nhụy.

Tô Bạch Vãn tuy là đích nữ, nhưng không được Tổ mẫu và cha yêu thương, địa vị trong nhà đương nhiên không bằng Tô Bạch Nhụy. Thậm chí việc hôn sự của Tô Bạch Vãn và Tiêu Hiên, lão phu nhân và Tô Văn Tín còn định đổi thành Tô Bạch Nhụy. Cuối cùng, lão phu nhân Tiêu gia lên tiếng, nói Hầu phủ chỉ cưới đích nữ, việc này mới không thành.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Tô Bạch Vãn ngẩng đầu, thấy Tô Bạch Nhụy bước vào, cười nhạt: “Muội đến rồi, ngồi đi!”

Tô Bạch Nhụy nhìn Tô Bạch Vãn, kinh ngạc.

Tô Bạch Vãn không còn bôi phấn vàng lên mặt, không còn vẽ lông mày thô, hóa ra lại xinh đẹp thế này… Giống hệt yêu cơ họa quốc trên sân khấu tuồng.

Và thái độ của nàng ấy… Trước đây, mỗi lần nàng đến, Tô Bạch Vãn đều vội vàng gọi người dâng trà, rất chu đáo, giờ lại tỏ ra kiểu cách.

Không chỉ thay đổi khuôn mặt, mà dường như thay đổi cả con người.

Tô Bạch Nhụy vừa ghen tỵ vừa kinh ngạc, nhưng lại giấu đi cảm xúc, ngồi xuống nói: “Đại tỷ bị hưu, trong nhà thật sự đã loạn cả lên. Mẫu thân và phụ thân cãi nhau mấy lần, Tổ mẫu cũng rất lo lắng.”

Nàng thở dài: “Đại tỷ tiếp theo có tính toán gì không?”

Tô Bạch Vãn liếc nhìn Tô Bạch Nhụy, cười nhạt: “Có tính toán, nhưng không tiện nói cho muội nghe.”

Tô Bạch Nhụy biến sắc, cố cười nói: “Đại tỷ có biết, tỷ bị hưu đã liên lụy đến hôn sự của các tỷ muội khác trong phủ không? Vì tỷ mà chúng ta đều…”

Tô Bạch Vãn cười nhạt: “Vậy muội nghĩ ta nên làm gì? Bị hưu rồi thì nên lấy dây thừng tự treo cổ, không nên về nhà phải không? Muội thật nhẫn tâm, muốn ép ta chết. Nếu ta có Mẫu thânnh hệ gì, muội cũng không thoát tội.”

“Đại tỷ sao lại không nói lý như vậy?” Tô Bạch Nhụy nghe vậy liền nóng nảy.

Hai người đang cãi nhau, Hải Đường chạy vào báo: “Đại tiểu thư, Hầu gia đến, hiện đang ở trong sảnh, nói muốn gặp tiểu thư. Lão phu nhân sai người đến mời tiểu thư qua.”

Tiêu Hiên đợi trong sảnh một lúc, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy Tô Bạch Vãn bước vào, liền đuổi hết những người khác, trực tiếp nói: “Tô thị, nàng hãy theo ta về Hầu phủ trước, có gì nói sau, về Hầu phủ rồi, có thể làm theo ý nàng.”

Tô Bạch Vãn thở dài: “Hầu gia chưa bao giờ đặt lời ta nói vào lòng. Ta đã nói rồi, phải mời người mai mối đến nhà họ Tô cầu hôn lại, cưới lại một lần nữa, ta mới về Hầu phủ.”

Tiêu Hiên đứng dậy, giận dữ nói: “Tô thị, nàng và ta thành thân nửa năm, nàng luôn giấu giếm dung mạo thật, lừa dối ta, rồi dùng lời kích động khiến ta viết thư hưu. Bị hưu rồi không chịu ở nhà hối cải, lại lộ mặt thật ra, khắp nơi gây rối, nếu không phải vì nàng đang mang…”

Hắn nuốt lại những lời cuối, giờ Tô thị chưa về Hầu phủ, nếu để hạ nhân nghe thấy nàng bị hưu rồi lại mang thai, chắc sẽ bị cười nhạo.

Tô Bạch Vãn định phản bác Tiêu Hiên, thì nghe giọng hệ thống vang lên: “Ký chủ ký chủ, đừng quên nhiệm vụ, phải dẫn dắt hắn, để hắn nhanh chóng cầu hôn, để cô tái giá.”

Tô Bạch Vãn mắt đỏ lên, nhìn Tiêu Hiên, buồn bã nói: “Hầu gia đã không thích ta, hà tất đến đây? Dù sao cũng đã hòa ly rồi, sao phải bận tâm đến sống chết của ta? Vừa rồi nhị muội còn cố ý đến phòng chê cười ta, nói ta bị hưu, nói ta…”

Nàng lấy tay áo che mặt, vai khẽ run.

Tiêu Hiên cơn giận tan biến, một lúc sau nói: “Mấy ngày này, nàng đừng ra khỏi phủ, nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ nhanh chóng mời người đến cầu hôn.”

Hắn dừng lại: “Để tránh gây rắc rối, nàng vẫn nên như trước đây, bôi phấn vàng đi.”

Tiêu Hiên về đến Hầu phủ, kể lại chuyện ở Tô gia cho lão phu nhân nghe.

Lão phu nhân nghe xong, cũng lo lắng: “Cầu hôn lại, cũng phải chuẩn bị. Hơn nữa, sính lễ lần này phải là bao nhiêu, có cần mời thân thích không, từng việc từng việc, cũng phải bàn bạc với Tô gia.”

“Mẫu thân, mọi việc nên đơn giản, nên sớm đón người về.” Tiêu Hiên nghĩ đến dáng vẻ kiều diễm hiện tại của Tô Bạch Vãn, lại nghĩ đến việc không biết bao nhiêu người đang thèm muốn nàng, không khỏi sốt ruột.

Lão phu nhân nói: “Ngày mai ta sẽ đến thăm phu nhân phủ Văn Thành Hầu, nhờ bà ấy chọn ngày đến Tô gia, giúp bàn bạc chi tiết, hai nhà đồng ý, sẽ nhờ người mai mối đến, làm lễ cưới.”

Ngày hôm sau, lão phu nhân Tiêu gia đến phủ Văn Thành Hầu.

Còn bên kia, Tổ mẫu Quan gia lại đến phủ Xương Thịnh Hầu, muốn nhờ phu nhân Xương Thịnh Hầu đến Tô gia nói chuyện mai mối.

Tô gia mấy ngày nay vì chuyện Tô Bạch Vãn trở về, cả nhà đều lo lắng. Lão phu nhân Tô gia mỗi lần thấy mặt Tô Bạch Vãn, lòng lại càng không thoải mái.

Năm xưa, Tô gia cũng từng huy hoàng, nếu không phải vì Tô Lãnh Nguyệt, Tô gia sao đến mức phải co đầu rút cổ mà sống.

Buổi sáng hôm ấy vừa dùng xong điểm tâm, một bà tử bước vào báo: “Lão phu nhân, phu nhân Xương Thịnh Hầu đến.”

“À, hôm nay có chuyện gì vậy?” Lão phu nhân Tô gia bất ngờ, vội chỉnh trang, dẫn các nữ quyến ra đón.

Một đoàn người vào phòng khách, ngồi xuống, dâng trà, hàn huyên vài câu, lão phu nhân Tô gia mới dò hỏi: “Hôm nay sao phu nhân có thời gian đến thăm?”

Phu nhân Xương Thịnh Hầu cười nói: “Hôm nay đến đây trước là để chúc mừng quý phủ.”

Bà cười nhìn mọi người, đợi lão phu nhân Tô gia ra hiệu cho nha hoàn bà tử lui ra ngoài, mới nói tiếp: “Hôm nay đến đây, là được Tổ mẫu Quan gia ủy thác, muốn thay cháu trai Quan Siêu Phong cầu hôn.”