Tô Bạch Vãn tay cầm tờ hưu thư, môi run rẩy không thốt lên được lời nào, không dám tin nhìn về phía Tiêu Hiên.
Người đàn ông đối diện nàng ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo, “Sao, đây không phải là điều nàng mong muốn sao?”
Bên cạnh Mạc bà bà cùng Tư Trúc và Hải Đường lúc này cũng đã tỉnh lại, “phịch” một tiếng quỳ xuống trước Tiêu Hiên, khấu đầu nói: “Hầu gia, Hầu gia, phu nhân chỉ là giận quá mà nói những lời này, xin Hầu gia thu hồi hưu thư!”
“Muộn rồi.” Tiêu Hiên lạnh lùng nói: “Nàng ấy tự chuốc lấy mà thôi.”
Tiêu Hiên nói xong, phất tay áo đi về phía cửa.
Mạc bà bà lúc này không còn để ý nhiều, hoảng loạn bò dậy, vội vàng ngăn Tiêu Hiên, vừa quay đầu gọi: “Phu nhân, phu nhân, xin phu nhân cầu xin Hầu gia!”
Tư Trúc và Hải Đường cũng vội vàng bò dậy, một trái một phải đỡ lấy Tô Bạch Vãn, van xin: “Phu nhân, Hầu gia cũng đang tức giận, người nói vài lời dịu dàng đi!”
Tô Bạch Vãn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe “phịch” một tiếng, Tiêu Hiên không kiên nhẫn, một tay đẩy ngã Mạc bà bà chặn trước mặt, Mạc bà bà ngã đập đầu xuống đất, ngay lập tức trên đầu máu chảy ròng ròng.
“Bà bà!” Tô Bạch Vãn kêu lên một tiếng, muốn chạy tới, nhưng thấy Mặc bà bà nhanh chóng bò dậy, máu chảy đầy mặt cũng không kịp lau, lại quỳ xuống trước Tiêu Hiên, ôm chặt lấy đôi chân của hắn.
Tư Trúc và Hải Đường biết rằng nếu Hầu gia bước ra khỏi cửa này, sau này muốn xin Hầu gia thu hồi hưu thư càng khó khăn, lập tức không để ý nhiều, cùng nhau chạy tới quỳ trước chân Tiêu Hiên.
Tiêu Hiên đang nổi giận định đá văng Mạc bà bà và hai nha hoàn trước mặt, nhưng khi thấy gương mặt đầy máu của Mạc bà bà, cuối cùng cũng dừng chân, quay đầu nói với Tô Bạch Vãn: “Quản cho tốt người của nàng đi .”
Tô Bạch Vãn kìm nén nước mắt, giọng khàn khàn nói: “Bà bà, buông tay ra đi, hãy để lại chút thể diện cho ta.”
Mạc bà bà khóc lóc: “Phu nhân, phu nhân, người không thể nhận hưu thư!”
Bà ấy vừa khóc, tay vừa buông lỏng, Tiêu Hiên liền nhân cơ hội nắm lấy tay bà ấy đẩy ra, sải bước nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Mạc bà bà sững sờ, sau đó liền bò dậy đuổi theo. Tư Trúc và Hải Đường thấy vậy, cũng theo sau đuổi ra ngoài.
Tô Bạch Vãn ngồi phịch xuống ghế, đầu đau như búa bổ, chỉ cảm thấy đầu óc ù ù.
Sự việc sao lại đến mức này?
Nàng và Tiêu Hiên thành thân được nửa năm, mọi việc đều chu toàn, luôn coi mình là một người vợ hiền, nghĩ rằng sẽ cùng hắn sống đến đầu bạc, không ngờ lại nhanh chóng bị hưu như vậy.
Nửa tháng trước, Tiêu Hiên đột nhiên mang về tiểu thư thế gia Tống Huệ Nhi, nói rằng phụ thân của Tống Huệ Nhi bị giáng chức, cả gia đình phải đi về Lĩnh Nam, chỉ có Tống Huệ Nhi thân thể yếu đuối, không tiện đi xa, Tống gia cầu xin Tiêu gia tạm thời lưu giữ Tống Huệ Nhi.
Tô Bạch Vãn trước đây đã nghe nói, Tiêu Hiên và Tống Huệ Nhi là thanh mai trúc mã, nếu không phải lão Hầu gia sớm định hôn sự cho Tiêu Hiên, theo ý của Tiêu Hiên, hắn muốn cưới Tống Huệ Nhi.
Tống Huệ Nhi được sắp xếp ở tại Tây viện của Hầu phủ, trong nửa tháng này, Tiêu Hiên thường xuyên đến Tây viện thăm Tống Huệ Nhi, các vật phẩm quý giá như nước chảy gửi đến Tây viện.
Tối nay, Tây viện vang lên tiếng đàn, Tiêu Hiên vừa vào phủ lại không đến gặp nàng mà trước tiên đến Tây viện.
Tô Bạch Vãn ngồi một mình trong phòng trống, uống hai chén rượu, đầy bụng oán khí không có chỗ phát tiết, liền sai người đi mời Tiêu Hiên, nói có chuyện quan trọng cần bàn.
Đợi đến khi Tiêu Hiên vào phòng, Tô Bạch Vãn say rượu, liền chất vấn hắn về quan hệ với Tống Huệ Nhi.
Tiêu Hiên lạnh mặt nói: “Nàng hà tất vô lý làm loạn?”
Tô Bạch Vãn kìm nén trong lòng, mượn rượu phát tác, mắt đỏ hoe nói: “Có ta không có nàng, có nàng không có ta. Nếu chàng muốn ngày ngày đều được ở bên nàng ta, thì đưa ta một tờ hưu thư.”
Tiêu Hiên lập tức nổi giận: “Nàng đe dọa ta? Cho rằng ta không dám hưu nàng?”
Tô Bạch Vãn trong cơn giận, buột miệng nói: “Ta biết chàng muốn cưới Tống Huệ Nhi, vậy chàng hãy viết hưu thư đi!”
Tiêu Hiên cảm thấy bị khiêu khích, liền nổi giận đùng đùng, lập tức viết hưu thư, điểm chỉ, động tác dứt khoát, liền mạch và lưu loát,đưa cho Tô Bạch Vãn.
Đây chính là nguyên do của cảnh tượng Mạc bà bà quỳ xuống cầu xin chàng.
Lúc này, ngoài đau đầu, tim Tô Bạch Vãn cũng đau như bị dao cắt.
Thành thân nửa năm, nàng tưởng rằng dù không phải là tình yêu sâu đậm đến mức khắc cốt ghi tâm, nhưng ít nhất giữa hai người cũng có tình nghĩa vợ chồng. Nhưng nay Tiêu Hiên vì người này mà viết hưu thư hưu nàng, không hề nể mặt nàng chút nào.
Vị trí của nàng ở trong lòng Tiêu Hiên, hóa ra không có chút trọng lượng nào. Nàng hiện tại bị hưu, làm sao giải thích với cha mẹ đây? Cha mẹ nàng là những người rất coi trọng thể diện, làm sao có thể chấp nhận chuyện con gái mình gả ra ngoài rồi còn bị người ta hưu? Còn tổ mẫu và các thúc phụ bá mẫu…
Những suy nghĩ dồn dập ùn ùn kéo đến khiến Tô Bạch Vãn cảm thấy ngạt thở, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, đầu nàng đập vào lưng ghế, ngất xỉu.
Mạc bà bà và Tư Trúc cùng Hải Đường đuổi đến cửa viện, thấy không đuổi kịp Tiêu Hiên, lại sợ rằng nếu đuổi theo sẽ kinh động người trong phủ làm Tô Bạch Vãn càng mất mặt thêm nên đành quay trở lại.
Các nàng vừa vào phòng thì thấy Tô Bạch Vãn trên tay vẫn còn cầm hưu thư nhưng người đã ngất xỉu trên ghế, vội vàng tiến tới gọi và bấm nhân trung cho nàng.
Tô Bạch Vãn mở mắt, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói: “Chào chủ nhân! Ta là hệ thống tri ân báo đáp nhỏ, tên gọi là Ân Ân.”
Giọng nói gì vậy? Tô Bạch Vãn kinh ngạc, một lúc sau dọc theo sống lưng cùng tay chân đều cảm thấy lạnh ngắt, thầm nghĩ: Ta bị ma nhập rồi sao?
Giọng nói kia tiếp tục: “Chủ nhân, kiếp trước nàng nợ ân tình của Vĩnh An Hầu Tiêu Hiên, kiếp này đến đây là để báo ân. Nàng phải bị hưu bảy lần mới trả xong ân tình, nếu không trả hết, kiếp sau sẽ chuyển sinh thành lợn.”
Mạc bà bà cùng mọi người thấy Tô Bạch Vãn ngẩn người, hỏi hay kêu nàng cũng không có chút phản ứng nào thì đều có chút sợ hãi, đồng thanh gọi lớn: “Phu nhân, phu nhân, người sao vậy?”
Tô Bạch Vãn lần đầu tiên gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy nên có chút ngớ người. Nghe hai người bên cạnh ra sức gọi hồn nàng về, nàng cố gắng giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh, mím môi nói: “Ta không sao.”
Mạc bà bà quỳ xuống trước gối Tô Bạch Vãn, khẩn cầu: “Phu nhân, người nhanh chóng trang điểm một chút, đến thư phòng tìm Hầu gia, nhận lỗi với Hầu gia, xin ngài ấy thu hồi hưu thư! Chuyện này không thể kéo dài qua đêm, qua đêm nay, nếu đến sáng mai sẽ khiến Hầu gia càng giận, sự việc sẽ không thể cứu vãn được nữa.”
Hệ thống vui vẻ nói: “Chủ nhân, đừng nghe bà ta, bị hưu rồi, tất nhiên là ngủ một giấc thật ngon, sáng mai dậy dọn dẹp ra khỏi phủ, tiêu dao một thời gian, sau đó tìm cách tái giá lần hai. Nàng đừng quên, phải bị hưu bảy lần mới trả xong ân tình, không cầm hưu thư ra khỏi phủ một lần, thì không tính là chính thức bị hưu. Còn sáu lần nữa.”
Tô Bạch Vãn lại rơi vào mê mang, một lúc sau mới cố định thần, phân phó Mặc bà bà và mọi người: “Các ngươi lui ra, ta cần yên tĩnh suy nghĩ một chút.”
Mạc bà bà nghe vậy, tưởng rằng Tô Bạch Vãn có ý muốn vãn hồi, chỉ là cần chút thời gian để bình tâm mà suy nghĩ kỹ càng, liền thở phào nhẹ nhõm, kéo Tư Trúc và Hải Đường ra ngoài.
Tô Bạch Vãn cũng không biết mình làm sao lại có thể dễ dàng chấp nhận việc trong đầu có một thứ tự xưng là hệ thống, thở dài một hơi, bắt đầu đối thoại với hệ thống.
Nửa canh giờ sau, Tô Bạch Vãn chấp nhận hai việc: Thứ nhất, trong đầu nàng có một con yêu quái gọi là hệ thống; thứ hai, nàng phải hoàn thành nhiệm vụ là bị Tiêu Hiên hưu bảy lần.
Trong thư phòng, Tiêu Hiên tay cầm một quyển sách mà xem, nhưng xem một lúc lâu cũng không lật được sang trang nào.
Hắn đặt sách xuống bàn, đứng dậy đẩy cửa sổ ra nhìn trăng, sau khi bình tĩnh lại, liền cảm thấy việc viết hưu thư khi nãy có phần quá đáng.
Tô thị cũng không có lỗi lầm gì lớn, viết hưu thư như vậy, sáng mai trưởng bối biết chuyện, e rằng sẽ náo loạn gia môn một trận cho xem.
Nếu bị người ta đồn thổi, nói hắn vì Tống Huệ Nhi mà hưu Tô thị, bên ngoài chẳng phải sẽ chỉ trích Tống Huệ Nhi là hồ ly tinh, đến lúc đó cuộc sống của Tống Huệ Nhi sẽ khó khăn.
Thôi được, nếu lát nữa Tô thị chịu đến nhận lỗi, đảm bảo sau này đối xử tốt với Tống Huệ Nhi, thì hắn sẽ thu hồi hưu thư.
Nhưng Tiêu Hiên chờ mãi cũng không thấy Tô Bạch Vãn đến nhận lỗi, không khỏi ngạc nhiên.
Trong Liên Hoa đường, Tô Bạch Vãn sai người đánh nước, rửa mặt sạch sẽ, rồi ngồi ngay ngắn trước gương trang điểm lại.
Nàng cầm bút vẽ lông mày, không vẽ đôi lông mày thẳng như thường lệ, mà theo hình dáng lông mày tự nhiên của mình, nhẹ nhàng vẽ ra đôi lông mày cong như trăng non, rồi tô điểm đôi môi đỏ.
Nàng nhìn vào gương, mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt quyến rũ.
Mạc bà bà thấy vậy, không nhịn được nhắc nhở: “Phu nhân, vẫn nên vẽ lông mày thẳng thì hơn.”