Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THẦN NỮ CŨNG CHỈ VẬY THÔI Chương 2 THẦN NỮ CŨNG CHỈ VẬY THÔI

Chương 2 THẦN NỮ CŨNG CHỈ VẬY THÔI

1:52 chiều – 02/09/2024

Diệp Trục thở phào nhẹ nhõm, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ vẻ thâm tình.

“Tiểu Thư, nàng trách ta sao?

Người Yến Sùng muốn là Thái tử phi, nếu ta giao ra Hy Nguyện, Đại Thịnh còn mặt mũi gì nữa?”

Ta vốn tưởng tỷ tỷ sẽ im lặng không nói gì.

Như mọi khi.

Không ngờ tỷ ấy lại cười lạnh một tiếng.

“Từ khi nào mặt mũi của Đại Thịnh cần dựa vào một nữ nhân để duy trì?”

Tỷ ấy tiến gần thêm một bước.

“Khi Đại Thịnh ca múa tưng bừng, là công lao của những nam tử bảo vệ quốc gia, khi Yến Sùng tiến quân khiến Đại Thịnh bại trận, lại trở thành lỗi do ta không thể làm dịu cơn giận của hắn.”

Tỷ tỷ tức giận xé toạc áo mình.

Lộ ra những vết roi chằng chịt bên trong.

“Lâm gia chiến đấu đến khi không thể chiến đấu được nữa, muội muội nhỏ tuổi của ta bị Yến Sùng chém đầu, đầu con bé bị treo trên cổng thành để thị uy suốt ba ngày, lúc đó Điện hạ có nghĩ đến mặt mũi không!?”

Tỷ ấy chỉ vào thi thể ta, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt, phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng.

Diệp Trục dường như đã đưa ra quyết định lớn nào đó, bước tới ôm chặt Lâm Thư.

“Tiểu Thư, là ta không tốt, đợi khi ta trở về Đông cung, ta nhất định sẽ cưới nàng làm thê, bù đắp lại cho nàng những năm tháng qua…”

Diệp Trục chưa kịp nói hết câu, đã kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay đang ôm tỷ tỷ ta đột nhiên buông lỏng.

Hắn không thể tin nổi, cúi đầu nhìn xuống.

Ta thấy tỷ tỷ ta, Lâm Thư, ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn .

Tỷ ấy nắm chặt con dao găm mà ta tặng trong tay.

Lưỡi dao đã găm sâu vào ngực Diệp Trục.

Chỉ cần đẩy nhẹ một cái, Diệp Trục liền mất lực ngã xuống đất.

Lâm Thư bình thản nói: “Ta giữ Điện hạ lại, chỉ là vì trước mộ phần của Lâm gia còn thiếu một cái đầu của người Lý gia để làm vật tế, chứ Điện hạ nghĩ gì?”

Ta nhìn tỷ tỷ ta an táng thi thể của ta, viết một tấm bia đơn sơ.

Bên cạnh ta, là những tấm bia khác của người của Lâm gia.

Trên các tấm bia ấy phần lớn là tên của những người từng đối xử tử tế với ta và tỷ tỷ, từ tổ phụ cho đến bà Vương trong bếp.

Không có tên của tổ mẫu ta.

Sau khi làm xong tất cả, tỷ ấy đã mệt mỏi đến cực độ.

Đột nhiên, từ phía sau tỷ ấy vang lên một giọng nói giễu cợt: “Tiểu thư Lâm gia, cần ta giúp gì không?”

Ta quay người lại nhìn.

Không biết từ khi nào, nam nhân áo đen đã đứng bên cạnh cửa.

Đó là một nam nhân cực kỳ anh tuấn, khí chất thanh cao, nhưng khuôn mặt lại có chút tà khí.

Yến Sùng được tôn là mỹ nam đệ nhất thiên hạ.

Nhưng so với nam nhân trước mặt này, Yến Sùng cũng trở nên tầm thường hơn nhiều.

Lâm Thư dường như đã quen biết hắn từ lâu.

Tỷ ấy im lặng, móc trái tim của Diệp Trục ra, ném tới trước mặt nam nhân.

“Ta đã lấy được trái tim của Thái tử, Trần Vô Tranh, ngươi nên thực hiện lời hứa của mình đi.”

Nam nhân áo đen ngồi xuống, biến ra một bình trà, thong thả thưởng thức.

“Ta đã nói, nếu nàng có được trái tim của Thái tử, ta sẽ thực hiện cho nàng một điều ước. Nàng thật sự rất thông minh.

“Nói đi, nàng muốn gì? Trường sinh bất lão, hay vinh hoa phú quý?”

3

Lâm Thư chỉnh lại y phục lộn xộn của mình, như thể tỷ ấy vẫn còn giữ vẻ phong thái như xưa.

Chỉ là lần này, trong mắt tỷ ấy tràn đầy nỗi bi thương và căm hận.

Ta nghe giọng nói của tỷ ấy khàn đục nhưng kiên định.

“Ta muốn… giết Thần!”

Trần Vô Tranh dường như đã dự liệu trước điều này.

Hắn chậm rãi uống một ngụm trà.

“Với thân xác phàm tục, nàng còn không giết nổi Yến Sùng, lấy gì để giết Thần?”

Lâm Thư vừa định phản bác.

Trần Vô Tranh lại tiếp tục: “Hơn nữa, giết Thần là trái với thiên đạo, dù thành công hay không, kết cục nhất định sẽ là thân thể bị nghiền nát, hồn phách tiêu tan, con cháu hậu thế vạn năm sẽ bị nguyền rủa bởi Thần linh.”

Lâm Thư cười lạnh một tiếng.

“Ta còn có hậu thế gì, ta có còn người thân nào nữa đâu?

“Nếu phải liên lụy đến người thân, thì nhất định phải liên lụy đến Lâm Hy Nguyện mới đáng.”

Lâm Thư có thể nói ra những lời này, khiến ta không khỏi kinh ngạc.

Trên mặt Trần Vô Tranh vẫn còn nguyên nụ cười.

“Nàng đang ghen tị với Lâm Hy Nguyện vì nàng ta cướp mất hôn sự của nàng, ghen tị vì Lâm Hy Nguyện dù đã phạm bao lỗi lầm, cuối cùng vẫn có thể trở thành Thần nữ, cao cao tại thượng?”

Ta đột nhiên cảm thấy Trần Vô Tranh trước mắt có chút tà dị.

Như loài rắn lạnh lẽo đang rình rập trong bóng đêm.

Lâm Thư thản nhiên liếc nhìn Trần Vô Tranh một cái.

“Ta ghen tị với nàng ta làm gì? Ghen tị vì nàng ta tính toán đủ mọi đường cuối cùng cũng chỉ nhận được một cuộc hôn sự có thể phản bội bất cứ lúc nào?

“Hay ghen tị vì nàng ta phải đánh cược cả mạng sống của mình và của vạn dân mới có thể cầu xin được lòng thương hại của người trong lòng?”

Ánh mắt của Lâm Thư lướt qua những tấm bài vị trên bàn.

Lúc này ta mới nhận ra.

Trong số những tấm bài vị được dựng lên, có một tấm là của Yến Sùng.

“Trước khi Diệp Trục giao ta cho Yến Sùng, Lâm Hy Nguyện đã đưa cho ta một miếng ngọc bội, nàng nói rằng miếng ngọc này khi cần thiết có thể cứu mạng ta, bảo ta nhất định phải giữ gìn cẩn thận. Mặc dù ta không tin, nhưng vì tình tỷ muội nên đã đồng ý mang theo.

“Đến khi ta đến nước Chu Dương, ta mới phát hiện ra Yến Sùng không hề biết ta đã bị Lâm Hy Nguyện cướp mất hôn ước, người mà hắn muốn tìm từ trước đến nay luôn là ta.”

“Ta vốn không thích Diệp Trục, cũng chẳng yêu Yến Sùng, chỉ là thân làm nữ nhi, trước quyền thế nhiều khi chẳng thể tự mình quyết định.

“Yến Sùng hứa sẽ đối đãi tốt với ta suốt đời, nhưng vào đêm thành thân, hắn thấy được miếng ngọc bội mà Lâm Hy Nguyện đã trao cho ta.”

Khuôn mặt của Lâm Thư không có lấy một chút bi thương hay vui mừng.

“Miếng ngọc bội đó đã khiến Yến Sùng nhớ lại tất cả. Hắn từ một quốc vương được người người yêu mến của Chu Dương quốc, trở thành Thần quân Sùng Nghiêm hạ phàm để lịch kiếp.”

Ta chợt hiểu ra.

Thì ra đây chính là nguyên nhân Chu Dương đột ngột tấn công Đại Thịnh.

Thần tiên sẽ không bận tâm đến sinh tử của phàm nhân.

Lâm Thư nói một cách thê lương: “Trần Vô Tranh, ngươi có biết phải gây ra vết thương sâu đến mức nào mới giết được một bà lão không?”

Nàng nói về bà Vương.

Bà lão này đã làm đầu bếp cho Lâm gia suốt cả cuộc đời.

Khi ta và Lâm Thư còn nhỏ, không được Lâm gia coi trọng, mỗi khi quấn lấy bà Vương là có được vài miếng bánh ăn.

Sau này ta mới biết, bà đã lén giấu phần bánh cho ta và Lâm Thư ăn vì chúng ta không được ăn no.

“Chỉ cần làm bị thương chân bà ta là đủ, bà sẽ không thể chạy xa được, rồi sẽ bị kỵ binh của Sùng Nghiêm nghiền nát, sau đó còn bị Sùng Nghiêm Thần quân mắng là cản đường.”

Lâm Thư vừa định đưa tay chạm vào những tấm bài vị lạnh lẽo, nhưng lại nhận ra tay mình đầy máu, liền thu tay lại.

“Thần quân đã chiến đấu thì không thể thất bại, nên quân đội do Sùng Nghiêm dẫn đầu nghiễm nhiên là bất khả chiến bại. Những nam nhân của Lâm gia bị Sùng Nghiêm giết chết, ít nhất còn được chết nhanh chóng.”

Nói đến đây, giọng Lâm Thư run rẩy.

“Tẩu tẩu của ta mặc đồ tang ra trận, bị Sùng Nghiêm bắt sống, con của tỷ ấy bị ném xuống hồ chết đuối, còn tỷ ấy thì bị đám súc sinh dưới trướng Sùng Nghiêm thay nhau làm nhục… ngay trước mắt ta. 

“Sùng Nghiêm cố ý dẫn ta đến xem, hắn đưa ta hai chén rượu, trong đó có một chén có độc, hắn nói rằng chúng ta chỉ có một người có thể sống sót.

“Tẩu tẩu đã uống cả hai chén rượu, tỷ ấy nói tỷ ấy đã tuyệt vọng rồi, không cần cứu tỷ ấy đâu, bảo ta hãy sống sót, còn sống thì mới có hy vọng.”

Ta không dám tin vào những gì mình nghe thấy.

Ta chỉ biết rằng tẩu tẩu của ta chết trong tay Sùng Nghiêm.

Nhưng không ngờ lại phải trải qua những chuyện khủng khiếp như vậy trước khi chết.

“Sùng Nghiêm thấy ta sống sót, hắn nói nếu ta không thể đưa Lâm Hy Nguyện ra khỏi thành, người tiếp theo sẽ là ta.

“Chỉ vì Lâm Hy Nguyện đã từng nói với hắn rằng Lâm gia đối xử tệ bạc với tỷ ấy, Sùng Nghiêm muốn làm điều gì đó khiến tỷ ấy vui vẻ.”

Ta đứng lặng người tại chỗ.

Tổ mẫu của Lâm gia đã cưng chiều Lâm Hy Nguyện hết nấc, nàng ta lại là con gái duy nhất của chính thất.

Nàng ta muốn sao trên trời, Lâm gia cũng sẽ tìm cách hái cho nàng ta.

Cả đời nàng ta, duy chỉ có những xích mích với huynh muội là không thuận lợi.

Nhưng ngay cả khi nàng ta đẩy ta xuống hồ giữa mùa đông, suýt khiến ta mất mạng.

Tổ mẫu cũng chỉ là giơ cao đánh khẽ.

Phạt nàng ta cấm túc một tháng cho xong chuyện.