Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THẦN NỮ CŨNG CHỈ VẬY THÔI Chương 1 THẦN NỮ CŨNG CHỈ VẬY THÔI

Chương 1 THẦN NỮ CŨNG CHỈ VẬY THÔI

1:52 chiều – 02/09/2024

Nhị tỷ của ta luôn dịu dàng, sẵn sàng nhường nhịn mọi thứ cho trưởng tỷ.

Trưởng tỷ cướp mối hôn sự của tỷ ấy, gả tỷ ấy đến nước địch để kết thân.

Tỷ ấy đều chấp nhận hết, không một lời oán thán.

Sau đó, Hoàng đế nước địch chém đầu ta dưới chân thành.

Liên tiếp tàn sát mười thành chỉ để mong được gặp trưởng tỷ một lần.

Khi ấy bọn ta mới biết, hóa ra trưởng tỷ vốn là Thần nữ trên trời.

Thần nữ cao cao tại thượng, lớn tiếng tuyên bố: “Các ngươi chẳng qua chỉ là lũ sâu bọ trong kiếp nạn của ta và tiên quân, có tư cách gì mà bất bình?”

Nhưng nhị tỷ lại leo lên ba vạn bậc thang dài trên núi Thần.

Toàn thân đẫm máu, đứng trước mặt Thần nữ.

Thần nữ chế giễu tỷ ấy không biết tự lượng sức, vì một đám phàm nhân mà đánh đổi mạng sống, có đáng không?

Nhị tỷ vẫn giữ nét mặt dịu dàng.

“Ừm, vì đám phàm nhân này, đáng.”

01

Năm ta chết vốn dĩ là năm mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Đầu xuân năm đó, Thái tử từ hôn với nhị tỷ của ta, quay sang cầu hôn đại tỷ.

Nhị tỷ và Thái tử lớn lên bên nhau từ nhỏ, người trong lòng bị cướp mất.

Nhưng tỷ ấy chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Thái tử thân phận tôn quý, trưởng tỷ và Người thật xứng đôi.”

Ta tức giận vì hành động cướp đoạt tình cảm của trưởng tỷ.

Càng chán ghét sự nhu nhược của nhị tỷ, hiền như đất.

Tổ phụ nói trong số các tiểu bối của Lâm gia, ta là người giống ông ấy của năm xưa nhất.

Vì vậy ta xin tổ phụ dẫn ta đi tòng quân.

Chỉ mong tránh xa nhị tỷ nhu nhược cùng mẹ của ta.

Ngày trưởng tỷ và Thái tử thành thân…

Nước địch xâm lược.

Hoàng đế Yến Sùng của nước địch yêu cầu Thái tử giao nộp Thái tử phi.

Đại tỷ khóc lóc cầu xin Thái tử cứu nàng ta.

Chỉ vì khi xưa lúc hoàng đế nước địch còn là con tin, nàng ta đã sỉ nhục hắn rất nhiều.

Nàng ta sợ nếu đi thì sẽ mất mạng.

Thái tử liền đem nhị tỷ của ta gửi sang đó.

Trước khi lên đường, Thái tử nói với nhị tỷ: “Tiểu Thư, bản cung biết nàng từng cứu hắn, nàng hãy đi thay Hy Nguyện đi, Yến Sùng nhất định sẽ không làm gì nàng đâu.”

Quả nhiên, Yến Sùng không làm gì nhị tỷ.

Hắn thẳng thừng nói rằng Đại Thịnh không giữ đúng lời hứa, treo nhị tỷ lên trước trận địa, rồi phái binh tấn công.

Bách tính đều đổ hết tội lỗi lên đầu nhị tỷ, trách tỷ ấy không thể làm dịu cơn giận của hoàng đế nước địch.

Nam nhân của Lâm gia đều đã tử trận.

Chỉ còn lại một căn nhà đầy nữ quyến.

Đại Thịnh không còn lực lượng để chiến đấu nữa, chỉ có thể đưa cả phụ nữ ra trận.

Ta trở thành nữ tướng duy nhất của Đại Thịnh.

Khi tổ mẫu gặp ta, bà lớn tiếng mắng chửi nhị tỷ là kẻ bất trung bất hiếu, bị Yến Sùng sỉ nhục như vậy mà còn không chịu chết để bảo toàn danh dự.

Khí tiết của Lâm gia đều bị tỷ ấy làm mất hết rồi.

Ta lại nghĩ đến trưởng tỷ an nhàn trong thâm cung, liệu có từng hối hận dù chỉ một chút?

Yến Sùng liên tục tàn sát mười thành, chỉ vì để có thể gặp trưởng tỷ một lần.

Ta mang theo tàn binh cố gắng kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại vó ngựa của Yến Sùng.

Ngày ta chết, trưởng tỷ của ta, Lâm Hy Nguyện, nhảy từ lên thành lầu tự vẫn.

Hoàng đế nước địch nghĩ đến khí tiết 1 của trưởng tỷ, hạ lệnh rút quân, không xâm phạm Đại Thịnh nữa.

(1): chí khí kiên cường trong việc bảo vệ giá trị và danh dự của mình

Mọi người đều ca ngợi sự cao cả của trưởng tỷ.

Hồn ta còn chưa tan, bay đến bên trưởng tỷ, muốn khóc thương cho nàng ta một lần.

Nhưng lại thấy nàng ta nằm trong vòng tay Yến Sùng, tươi tắn trông không giống người sắp chết.

Nàng ta thâm tình nhìn Yến Sùng.

“Đừng buồn, Sùng Nghiêm Tiên quân, món nợ mạng của hàng triệu sinh mệnh mà ngài nợ địa phủ, ta đã giúp ngài trả xong rồi.”

“Giờ đây ngài nợ ta một đoạn tình cảm, ngày tháng của chúng ta ở Tiên giới còn dài lắm.”

Ta đứng chôn chân tại chỗ.

Lâm Hy Nguyện nằm trong vòng tay của kẻ thù giết cha, Yến Sùng, lại bày ra nét mặt ngọt ngào.

Ta nhìn khắp nơi, chỉ thấy bách tính vô tội chết thảm.

Sau khi Lâm Hy Nguyện trút hơi thở cuối cùng, nàng ta lập tức phi thăng.

Trên trời có phượng hoàng bay qua, cánh vàng chói sáng, phát ra một tiếng phượng hót sắc nhọn.

Yến Sùng ngay lập tức hạ lệnh thu quân.

Những bách tính sống sót đồng loạt quỳ xuống, lớn tiếng tung hô Lâm Hy Nguyện là Thần nữ nương nương.

Nàng ta đã hy sinh bản thân, cứu vớt muôn dân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

“Không… Không phải là Lâm Hy Nguyện, nàng ta và Yến Sùng mới là kẻ chủ mưu!”

Hồn ta lơ lửng trong đám đông, lặp đi lặp lại sự thật này.

Nhưng chẳng ai nghe thấy giọng ta.

Ta nghe bọn họ chuẩn bị dựng bia và tạc tượng cho trưởng tỷ, ca ngợi công đức của nàng ta.

Thì ra, vạn dân chúng sinh chỉ là những con kiến trong mối tình giữa các vị thần tiên.

Là con cờ mà thần tiên dùng để trao đổi tình cảm.

Và nhị tỷ của ta, người hiền như đất, đã trèo qua núi xác biển máu, tìm ra thi thể của ta.

Tỷ ấy ôm lấy cái đầu bị Yến Sùng chém của ta, khóc nghẹn ngào.

Ta nghe thấy tỷ ấy nói: “Tiểu Phi, A tỷ đến đón muội về nhà.”

02

Các lão nhân trong đội quân nói với ta, người chết nơi chiến trường, nếu không có ai thu nhặt thi thể, hồn phách sẽ mãi bị kẹt lại nơi chiến địa.

Không thể về nhà, cũng không thể đầu thai chuyển kiếp.

Nhưng tỷ tỷ Lâm Thư đã đem thi thể của ta trở về.

Ta và Lâm Thư cùng mẹ cùng cha.

Từ nhỏ ta đã luyện võ, còn tỷ ấy thì chỉ ở trong phòng đọc sách, là một nữ tiên sinh yếu đuối không tự vệ nổi.

Hồn phách ta lơ lửng bên cạnh tỷ ấy.

Thân hình nhỏ bé đó, vậy mà lại có thể cõng ta đi qua một đoạn đường dài như vậy.

Cuối cùng tỷ ấy dừng lại trước một căn nhà gỗ.

Đó là một căn nhà rất đơn sơ.

Đơn sơ đến mức ta không thể tưởng tượng nổi tỷ ấy lại sống ở đây.

Điều ta không ngờ hơn, là Thái tử Diệp Trục cũng đang ở đây.

Diệp Trục khi thấy Lâm Thư trở về ban đầu còn rất vui mừng.

Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn thấy thi thể của ta, liền dựa vào cửa mà nôn mửa.

Lâm Thư lạnh lùng liếc hắn một cái.

“Thái tử điện hạ, đây là muội muội của ta, Lâm gia vì Lý gia của ngài mà suýt nữa bị diệt tộc, xin điện hạ hãy cho muội muội của ta một cái chết đường hoàng.”

Diệp Trục đứng hình, khẽ nói một câu “Xin lỗi”.

“Ta đã không còn là Thái tử nữa, Tiểu Thư, từ nay nàng không cần gọi ta là điện hạ.”

Lúc đó ta mới biết.

Họa của Đại Thịnh bắt nguồn từ việc Diệp Trục kiên quyết đòi cưới Lâm Hy Nguyện.

Hắn bị phụ hoàng mình phế truất, trở thành một thường dân, là cựu Thái tử.

Chính Lâm Thư đã thu nhận hắn.

Nói xong, Diệp Trục liền bước tới.

“Đến hôm nay ta mới hiểu được tấm lòng của nàng dành cho ta, từ nay về sau, ta nhất định sẽ đối đãi tốt với nàng.”

Hắn vốn định tiến tới ôm lấy Lâm Thư.

Nhưng khi thấy tỷ ấy đầy máu me, hắn ngừng lại.

Đứng cách tỷ tỷ ta vài bước.

Lâm Thư phản ứng thờ ơ với những lời nói ấy: “Hoàng thượng chỉ có một mình điện hạ là con, đợi khi sóng gió qua đi, điện hạ vẫn sẽ là điện hạ.”

Diệp Trục nghe xong, sắc mặt hơi dịu lại.

“Tiểu Thư, khi ta trở về cung, nàng sẽ là thê tử của ta.”

Hắn nhìn nhị tỷ của ta với ánh mắt thâm tình.

Nhưng người sáng suốt đều có thể thấy sự miễn cưỡng trong ánh mắt đó.

Tỷ tỷ của ta cụp mắt xuống.

“Trưởng tỷ mới là thê tử của điện hạ.”

Nhắc đến Lâm Hy Nguyện, Diệp Trục chỉ nở một nụ cười chua chát.

“Hy Nguyện… đã trở thành một sự tồn tại mà ta không thể với tới.”

Giọng của Lâm Thư bỗng nhiên lạnh lùng.

“Ta đã sớm bị Điện hạ gả cho Yến Sùng làm thiếp, xin Điện hạ tự trọng.”

Khi Yến Sùng yêu cầu Đại Thịnh giao ra Lâm Hy Nguyện, chính Diệp Trục đã đề nghị với Hoàng đế đưa tỷ tỷ của ta cho Yến Sùng.

Ta từng thầm lặng cầu xin Diệp Trục.

Nhưng hắn lại nói: “Lâm Phi, Hy Nguyện thể chất yếu đuối, nàng ấy ở trong tay Yến Sùng, sẽ không giữ nổi mạng.”

Cho đến hôm nay, ta vẫn muốn hỏi hắn.

Hy Nguyện có thể mất mạng, chẳng lẽ Lâm Thư sẽ được yên ổn sao?

Nhưng ta không thể nói ra một lời nào.