Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUYÊN KHÔNG ĐẾN THẾ GIỚI KHÁC Chương 4 XUYÊN KHÔNG ĐẾN THẾ GIỚI KHÁC

Chương 4 XUYÊN KHÔNG ĐẾN THẾ GIỚI KHÁC

6:03 chiều – 30/08/2024

8

Khi chén trà trước mặt ta bị nàng quét đổ, nước trà bắn hết lên y phục của ta, cơn giận mà ta đã kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng lên. Ta đứng phắt dậy, giơ tay tát nàng một cái.

Trước đây đều là Lăng Long ra tay, lần này ta mới thử lần đầu.

Không chỉ Lâm Thiện Doanh bị đánh đến ngẩn ngơ, mà ngay cả Diệp Giang ngồi đối diện cũng sửng sốt một chút.

Dù biết mình có hơi nóng nảy, nhưng vẻ bề ngoài của ta vẫn không thay đổi chút nào. Ta lạnh lùng cười, hỏi lại nàng: 

“Ngươi là thứ gì chứ? Thật không ngờ Lâm Thái phó lại dạy dỗ người như vậy, nuôi ra một kẻ chẳng ra gì như ngươi. Xem ra không chỉ ngươi, mà ngay cả Lâm Thái phó cũng cần phải tự kiểm điểm lại rồi!”

Lâm Thiện Doanh có vẻ kiêu căng, nhưng ta còn kiêu ngạo hơn nàng.

Nàng chỉ là con gái của một Thái phó, không có phẩm vị gì đáng kể, vậy mà dám nhảy ra trước mặt ta mà tác oai tác quái ư?

Ta – đường đường là một trưởng công chúa của một nước, thân phận cao quý hơn hẳn so với bất kỳ quý nữ nào. Có lẽ bởi vì ta và Diệp Giang nói chuyện không hề có rào cản, nên nàng mới ngộ nhận rằng ta cũng giống như nàng.

Lâm Thiện Doanh nhìn ta không tin nổi, bàn tay nàng chỉ vào mặt ta mà run rẩy, có lẽ cái tát vừa rồi của ta thật sự khá mạnh. Vết đỏ hằn trên mặt nàng khiến ta cảm thấy có chút buồn cười.

Nàng đỏ mắt đứng dậy lao về phía ta, vừa mắng vừa định giơ tay tát ta, nhưng đã bị Diệp Giang nắm chặt cổ tay.

Ta bình thản nhìn Lâm Thiện Doanh, hy vọng rằng nàng sẽ rút ra bài học từ chuyện này, nhưng ta lại đánh giá quá cao Lâm Thiện Doanh.

Sau khi trở về, nàng không những không yên lặng mà còn điên cuồng lan truyền rằng ta là kẻ xuyên không.

Ta ngạc nhiên khi nàng nhận ra ta không phải người bản địa, nhưng nghĩ kỹ lại cũng thấy hợp lý.

Dù sao cũng có chuyện “Cổ Tiên Thi Tập” trước đó, nàng tự nhiên sẽ nhận ra thế giới này còn có một kẻ xuyên không thứ hai. Và chỉ cần Lâm Thiện Doanh tìm hiểu một chút sẽ biết rằng ta từng mắc phong hàn nặng hai năm trước, suýt nữa không thể tỉnh lại.

Việc Lâm Thiện Doanh nghi ngờ ta là điều dễ hiểu, nhưng việc nàng đi rêu rao thân phận xuyên không của ta là một điều vô cùng ngu ngốc.

Ta không để tâm đến chuyện này, không lâu sau, Lạc Thù Mục đã ra lệnh chấm dứt tin đồn.

Những sóng gió này cũng không ảnh hưởng đến buổi thu săn sau đó.

——-

Ngày thu săn.

Ta theo sự lựa chọn của Lăng Long, thay một bộ y phục dã chiến màu đen.

Nhìn vào khuôn mặt được Lăng Long tỉ mỉ trang điểm trong gương, ta không khỏi cảm thán dung nhan của nguyên chủ thật quá mức tinh xảo. Bất kể phong cách nào, khuôn mặt này đều có thể cân được hết một cách hoàn hảo.

Đây là lần đầu tiên sau hai năm ta nhìn kỹ bản thân, và đột nhiên phát hiện ra một điều…

Lạc Thù Nghiên và Lạc Thù Mục, giữa họ hầu như không có điểm nào tương đồng.

Ngay cả dung mạo cũng khác biệt hoàn toàn.

9

Buổi thu săn diễn ra như mọi năm. 

Vì hậu cung của tân đế chưa có ai, nên người tham gia phần lớn là hoàng thân quốc thích, các đại thần quan lại và những nữ quyến trong nhà chưa lập gia đình.

Đây là ý của thái hậu.

Có lẽ là để chọn ra một vị hoàng hậu thích hợp cho Lạc Thù Mục.

“Nghe nói hoàng thượng và thái hậu đã cãi nhau to?” 

Diệp Giang bước đến bên cạnh ta, tò mò hỏi.

“Dường như là vì thái hậu muốn can thiệp vào việc chọn hậu phi cho hoàng thượng.” 

Ta khẽ đáp;

“Ngươi cũng biết tính khí của hắn mà, chắc chắn hắn không muốn bị kiểm soát.”

Nghe vậy, Diệp Giang nhẹ nhàng cười:

“Vậy thì tốt, có vẻ ngôi vị hoàng hậu chắc chắn sẽ không phải của ta rồi.”

Chính vào hôm trước, ta lại bị thái hậu gọi vào cung, nhưng lần này lại được người trong cung thông báo rằng bà đang ở ngự thư phòng. 

Ta vốn định chờ ở cung của bà, nhưng thị nữ thân cận của thái hậu lại bảo ta rằng bà đang đợi ta tại ngự thư phòng.

Ta đến vào đúng lúc khi mà cuộc cãi vã giữa thái hậu và Lạc Thù Mục đang lên đến đỉnh điểm, trong phòng thậm chí còn vang lên tiếng vỡ của đồ trà. Ta ghé sát tai vào cửa để nghe ngóng, nghe một hồi lâu rồi mới chỉnh trang lại vẻ ngoài, giả vờ như không biết gì mà bước vào ngự thư phòng.

Khuôn mặt của Lạc Thù Mục trông không được dễ chịu, còn sắc mặt của thái hậu lại càng khó coi hơn.

“Hoàng thái hậu, hoàng huynh.” Ta cúi chào.

“Đứng lên.” Lạc Thù Mục đáp lại với vẻ bực bội.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng ánh mắt của Lạc Thù Mục khi nhìn thấy ta đã dừng lại một chút, rồi sau đó mới dời đi.

Ngự thư phòng tràn ngập không khí căng thẳng, cả thái hậu và Lạc Thù Mục đều không muốn là người mở lời trước. Ta thản nhiên hỏi: 

“Không biết hoàng thái hậu gọi An Bình đến đây là có việc gì?”

“Tất nhiên là chuyện hôn sự của hoàng huynh ngươi rồi.” Thái hậu hừ lạnh, đáp.

Ta biết mà.

Trong lòng ta thầm thở dài.

Thái hậu rất chú trọng đến việc lập hậu cho Lạc Thù Mục, ta nghi ngờ bà đang muốn nâng đỡ người trong gia tộc mình.

Bà luôn miệng nói thích Diệp Giang, lại nhiều lần nhắc đến Diệp Giang trước mặt Lạc Thù Mục, chẳng qua là để kích thích tính phản kháng của Lạc Thù Mục mà thôi.

Bà muốn loại bỏ mối đe dọa mang tên Diệp Giang.

“Việc của trẫm không cần thái hậu bận tâm.”

Lạc Thù Mục đáp lại với giọng điệu cứng rắn, hoàn toàn không nhượng bộ.

Còn ta? Ta cảm thấy đau đầu.

Trong thoáng chốc, ta quyết định hành động ngay lập tức, và “ngất” tại chỗ.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân lãnh đủ.