6
Vương Uyển Nghi nhìn người nam nhân trước mặt, trong lòng thầm nghĩ rằng hắn quả thực đáng để nàng phải tự đối xử tàn nhẫn với bản thân như vậy.
Khuôn mặt nàng sưng tấy, sắc mặt nhợt nhạt. Với giọng yếu ớt, nàng nói:
“Điện hạ, là thiếp thân không tốt, thiếp đã đắc tội với trắc phi nương nương. Điện hạ đừng trách tội trắc phi nương nương, tất cả đều là lỗi của thiếp thân.”
“Thiếp thân chỉ muốn nấu một bát canh lê cho điện hạ. Thiếp nghe nói mấy hôm nay điện hạ bị khản tiếng.”
“Trắc phi nương nương quản lý Đông Cung vất vả, thiếp thân liền muốn mang ít canh sang cho nương nương, nhưng tay thiếp không vững, làm đổ canh nóng vào nương nương. Thiếp thân có tội.”
“Điện hạ đừng trách tội trắc phi nương nương, tất cả đều là lỗi của thiếp thân, thiếp thân nguyện tình nguyện phạt chép kinh Phật một tháng, mong trắc phi nương nương tha thứ.”
Vừa nói, nàng vừa yếu ớt muốn đứng dậy.
“Cô không trách ngươi, ngươi biết điều là tốt, chỉ là hơi sơ ý một chút, không sao đâu. Bên Thẩm trắc phi đã có Cô lo, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi.” Chu Cảnh nhìn người nữ nhân nhợt nhạt trước mặt, nàng yếu ớt tựa vào hắn.
Hôm qua, nàng còn chuẩn bị mực cho hắn, giúp hắn pha trà, cẩn thận nhận ra rằng hắn bị khản tiếng, hứa ngày mai sẽ nấu canh lê cho hắn. Nhưng hôm nay, nàng lại ra nông nỗi này.
Vương Uyển Nghi lập tức yếu đuối, gật đầu đồng ý. Sau khi dỗ dành Vương Uyển Nghi, Chu Cảnh liền đến chỗ Thẩm Kiều.
Ta nghe Liên Hòa báo cáo lại mọi tin tức.
Ta thực sự phải thán phục kỹ năng diễn xuất của Vương Uyển Nghi, hơn nữa nàng lại rất tàn nhẫn với chính mình. Quả thật là một người nguy hiểm. May mắn thay, nàng không dùng những thủ đoạn đó để đối phó với ta, ta không muốn dây dưa với nàng.
Nghe nói Chu Cảnh đã nổi giận lớn, bởi vì trên triều, Hoàng thượng cũng đã nghe rằng Đông Cung gần đây quản lý rối loạn, dưới chân thiên tử làm sao có thể qua mắt được Hoàng thượng. Hoàng thượng đã yêu cầu Chu Cảnh chỉnh đốn lại.
Giờ lại xảy ra chuyện này, vốn dĩ giữa hai người đã có chút bất đồng. Vì vậy, Chu Cảnh đã trực tiếp tước bỏ quyền quản lý Đông Cung của Thẩm Kiều. Lúc này, bệnh của ta cũng bất ngờ khỏi. Vở kịch này cũng nên kết thúc rồi. Không thể để nó quá lớn, phải có chừng mực, thì mới không bị phát hiện.
Nhân cơ hội này, ta đã đuổi đi không ít cung nhân không biết nghe lời. Dựa vào tay Thẩm Kiều để loại bỏ những kẻ nằm vùng do người khác cài vào, đồng thời lợi dụng tình thế để cài thêm vài người của mình, quả thực dễ dàng hơn nhiều so với tự tay làm.
Đông Cung trở nên ổn định.
Chu Cảnh tự nhận đã hiểu lầm ta, liền tặng ta không ít phần thưởng. Hắn còn đến liên tiếp mấy ngày để bày tỏ sự hối lỗi.
Biết dừng đúng lúc là điều tất nhiên. Nhưng có người không hiểu điều đó, Thẩm Kiều đã đóng cửa không tiếp khách. Tịch ma ma đã trở về chỗ của Hoàng hậu. Nàng không chỉ không đến thỉnh an, mà còn không gặp Thái tử.
Chu Cảnh cũng giận dỗi không thèm gặp nàng, hàng ngày đều đến chỗ Từ Dung và Vương Uyển Nghi, thỉnh thoảng ghé qua chỗ ta.
Dù sao, ta cũng không dịu dàng hay hoạt bát, ta luôn giữ vẻ trang nghiêm, Chu Cảnh cho rằng ta quá nhạt nhẽo, chỉ giữ quan hệ hòa bình bề ngoài với ta.
Hắn nghĩ rằng ta giống như trong giấc mơ, không nhận ra điều gì. Ta cũng không để trong lòng, chỉ là xem ai diễn giỏi hơn thôi.
Qua nửa tháng, Thẩm Kiều thấy Chu Cảnh vẫn không đến dỗ dành mình. Cuối cùng, nàng không thể ngồi yên nữa, chủ động đến xin lỗi. Thậm chí, khi thấy Thái tử lo lắng về chiến sự biên cương, nàng còn đề xuất một thứ gọi là đại pháo.
Ta nghe mà như lọt vào sương mù, nhưng Chu Cảnh lại rất vui mừng, liền kéo Thẩm Kiều đến Công bộ
Nơi đó ốn dĩ không được phép để nữ nhân vào, nhưng Chu Cảnh đã báo việc này với Hoàng thượng, Hoàng thượng vui mừng ân chuẩn cho phép.
Vì vậy, Thẩm Kiều được phép vào.
Nghe nói Thẩm Kiều không biết làm thế nào, chỉ có một ý tưởng mơ hồ rồi để cho những người bên Công bộ tự nghiên cứu chế tạo, khiến cho những người ở Công bộ phải lo lắng đến mức không thể ngủ yên.
Vì vậy, nàng ta tự nhiên lấy lại được sự sủng ái của Thái Tử. Trong cung, chỉ cần có một chút sơ hở nhỏ, sẽ có người lợi dụng để chen vào. Sẽ không để cho ngươi có cơ hội chữa lành.
Nửa tháng sau, Thẩm Kiều có thai.
Chính thê suốt một năm không mang thai, theo lệ thường, các tiểu thiếp khác phải uống thuốc tránh thai. Nhưng Thẩm Kiều đã lén đổ thuốc đi. Ta không nói gì, bởi vì ta biết rằng đứa con này của nàng sẽ không thể sinh ra.
Hoàng hậu triệu ta vào cung.
“Thái tử phi, quản lý Đông Cung có phải hơi vất vả không?” Hoàng hậu với giọng nói uy nghi không cần nổi giận cũng đã đủ khiến người khác khiếp sợ.
“Thần thiếp chỉ làm đúng bổn phận.” Ta trả lời một cách lấp lửng.
“Vậy tại sao Thẩm trắc phi lại mang thai? Đích tử chưa ra đời mà thứ tử đã có trước, điều này là bất chấp lễ pháp! Vậy thì uy nghiêm của hoàng gia còn đâu?”
Hoàng hậu vô cùng tức giận, bà rất kiêng kị việc thứ tử gây loạn hậu cung, bởi nếu đích tử chưa ra đời mà thứ tử đã đông đảo, thì tranh giành sẽ không tránh khỏi. Luôn có những kẻ không an phận.
“Thần thiếp không dám. Thần thiếp nhất định sẽ nghiêm túc kiểm điểm và tuân theo sự xử trí của Hoàng hậu nương nương.” Sự việc này là do Thái tử ngầm cho phép, nhưng ta không thể nói ra, Hoàng hậu chắc chắn sẽ tự điều tra rõ ràng. Không người mẹ nào muốn nghe con mình bị trách cứ, ta không dại gì mà ngu ngốc đến mức ấy.
“Nếu vậy, hãy mang cuốn ‘Nữ Giới’ về chép ba mươi lần, một tháng sau nộp cho bổn cung. Bổn cung sẽ cho ngươi mượn Tịch ma ma hai ngày, không thể cứ mãi dùng phương pháp mềm mỏng được.”
“Thần thiếp tạ ơn mẫu hậu đã dạy dỗ!”
Ta từ biệt Hoàng hậu nương nương, hiện nay là thời điểm then chốt trong cuộc tranh giành ngôi vị, Hoàng hậu không cho phép Chu Cảnh phạm bất kỳ sai lầm nào.
Đương kim hoàng đế đa nghi, nhưng cũng không xem trọng việc đích thứ, vì thế nhiều hoàng tử khác đang rình rập, nếu không có quần thần ngăn cản, lễ pháp sẽ loạn. Nếu hoàng thất loạn lễ pháp, thì dân gian sẽ noi theo, và từ đó loạn lạc sẽ dễ bùng phát. Uy nghiêm của triều đình khó mà giữ vững.
Ta vừa trở về Đông Cung, Thẩm Kiều liền đến.
“Ồ, đây chẳng phải là vị tỷ tỷ tốt của ta sao?” Thẩm Kiều nhìn ta với ánh mắt đắc ý.
“Hôm nay trông tỷ có vẻ không được vui, chẳng lẽ bị Hoàng hậu nương nương gọi vào cung trách mắng?”
Thẩm Kiều nhìn ta cười lớn.
“Muội không cần đắc ý, sự thịnh vượng sẽ sớm tàn lụi, mong muội luôn ghi nhớ điều đó.”
“Thẩm Vân, ta không cần tỷ nhắc nhở, thế giới này, ta là nữ chính, Chu Cảnh chỉ yêu mình ta! Tỷ mãi mãi không thể đấu lại ta, tỷ sẽ chết trong lãnh cung, không ai hỏi han!”
Nàng tiến lại gần, ghé vào tai ta, thì thầm với giọng đầy căm hận.
Hóa ra ta sẽ chết thảm trong lãnh cung.
Ta chậm rãi bước đi, không muốn nghe thêm những lời vô nghĩa của nàng, ta còn phải chép sách nữa!
Nhưng nàng lại giữ chặt lấy tay ta. Ta luôn cẩn trọng quan sát nàng, và thấy nàng đang ngã ngửa về phía sau. Dù chỉ trong chốc lát, nhưng ta thực sự cảm thấy diễn xuất của nàng quá tệ, chẳng khác gì những cảnh trong các câu chuyện mà ta gần đây đã đọc.
Ở phủ Tể Tướng, mọi thứ đều rất nghiêm ngặt, ta chưa từng đọc qua loại chuyện này, nhưng giờ làm Thái tử phi, để hiểu rõ hơn về cái gọi là nữ chính, nữ phụ, xuyên không của Thẩm Kiều, ta đã đọc rất nhiều câu chuyện. Tình tiết này thật sự rất quen thuộc.
Ở cung điện, các phi tần đều mặc váy dài tay rộng, hãy tin tưởng vào trang phục của Thượng Y Cục !
Thế là ta lật tay kéo lấy tay áo của nàng, rõ ràng những câu chuyện kia hoàn toàn không đáng tin, ta luôn chú ý đến động tác của nàng, hoàn toàn có thể kịp kéo nàng lại trước khi nàng ngã.
Cứ thế, ta giữ chặt lấy nàng, nếu muốn ngã, nàng phải cởi bỏ áo ngoài.
Nàng đang treo lơ lửng, Liên Hòa liền tiến lên đỡ nàng.
Nàng nhìn ta với vẻ mặt ngạc nhiên, không thể tin nổi, khiến ta cũng không khỏi ngạc nhiên, không thể nào, chiêu trò nhỏ này mà nàng cũng tin được sao? Chỉ cần chú ý một chút là sẽ không bị lừa mà.
Quả nhiên, Chu Cảnh lúc này vừa hay đi đến, không khí trở nên căng thẳng trong chốc lát.