Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHƯỢNG HOÀNG RỰC RỠ Chương 1 PHƯỢNG HOÀNG RỰC RỠ

Chương 1 PHƯỢNG HOÀNG RỰC RỠ

3:48 chiều – 29/08/2024

Trước ngày ta thành hôn với Thái tử, thứ muội đã mang thai đứa con của Thái tử.

Vì phụ thân không đồng ý, thứ muội đã nhảy hồ tự vẫn vào đêm ta thành thân.

Kể từ ngày đó, Thái tử hết lần này đến lần khác ép ta mang thai, nhưng rồi chính tay hắn lại cho ta uống thuốc phá thai.

Hắn thậm chí còn hãm hại cha ta vào ngục, muốn tru di cả gia tộc của ta.

“Hãy nhớ, đây là cái mà cả gia tộc ngươi nợ nàng!”

Khi tái sinh, ta nhìn thứ muội với cái bụng bầu đang quỳ trên đất khóc lóc thảm thiết, ta đích thân cầu xin phụ thân gả nàng cho Thái tử: “Dù sao, một nam nhân không kiểm soát được dục vọng của mình sẽ không thành đại sự, có thành cũng dễ bị chuyện nam nữ hủy hoại.”

1.

Khi bị Thái tử ép chết đuối, ta vẫn đang ở cữ.

Hoàng đế lâm bệnh nặng, hắn thậm chí không chờ đến lúc đăng cơ đã ra tay với cả gia tộc của ta.

Trời lạnh thấu xương, cơ thể ta vẫn còn chảy máu.

Hắn nhấn đầu ta xuống nước lạnh băng nhiều lần, vẫn chưa hả giận: “Là đích nữ thì sao, thứ nữ thì thế nào? Ngày đó cả nhà các ngươi đều cho rằng nàng thân phận thấp kém, không xứng với ta, giờ thì sao, ngươi còn thấp hèn hơn cả nàng, đáng khinh bỉ hơn!”

“Chu Lâm Dao, loại nữ nhân tâm địa rắn rết như ngươi không xứng đáng mang thai con của ta, ngươi còn không bằng một ngón tay của nàng!”

Những năm qua, hắn đã trút toàn bộ nỗi hận về cái chết của Chu Bạch Liên lên ta.

Chu Bạch Liên là con gái của thiếp của phụ thân ta.

Nàng ta tự cho mình xinh đẹp, luôn muốn phất lên, từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng muốn lấn lướt ta.

Nàng nghĩ rằng chỉ cần lén lút quyến rũ Thái tử, mang thai trước thì có thể chiếm lấy vị trí của ta.

Nhưng thật đáng tiếc, nàng đã tính sai, phụ thân ta không phải là người dễ bị uy hiếp mà thỏa hiệp.

Nàng không những không được gả cho Thái tử mà còn làm ô danh chính mình, trở thành trò cười cho cả Biện Kinh.

Đêm trước khi ta thành thân, nàng đến phòng ta nói: “Tỷ tỷ, dù cả đời này ta không thể gả cho Thái tử, ta cũng sẽ không để tỷ được yên! Hãy đợi đi, đêm tân hôn của tỷ, ta sẽ đích thân gửi tặng tỷ một món quà lớn!”

Hóa ra cái “đại lễ” mà nàng ta nói chính là khiến Thái tử mang nỗi day dứt và ghi hận ta suốt đời.

Nhưng rõ ràng, chính bọn họ mới là kẻ ích kỷ, một kẻ tự hạ thấp mình, một kẻ không màng đến đại cục, sẵn sàng đem danh dự của hoàng gia ra đùa cợt, làm những chuyện ghê tởm như vậy.

Cha ta lo sợ rằng trong lúc nhạy cảm này, nếu Thái tử bị các hoàng tử khác vạch ra sai sót, hoàng đế sẽ thất vọng về hắn.

Cha ta dùng lý do trung cung bất ổn, thiên hạ không yên để bịt miệng ta, ép buộc ta phải nhẫn nhục mà thành hôn với hắn, dù trong lòng đầy căm ghét.

Bọn ta làm vậy là vì ai?

Nếu được chọn, ta thà không thành thân, chứ không đời nào chọn một kẻ không coi trọng danh dự của ta, lại làm cho thứ muội của ta mang thai.

Nhưng cha ta thà hủy hoại danh tiếng của Chu Bạch Liên, hy sinh hôn sự của ta, cũng phải giúp Thái tử củng cố vị trí Đông cung.

Cuối cùng, lại biến thành lỗi lầm của cả gia tộc ta!

“Không phải ta không xứng, mà là ngươi không xứng.” Ta nói.

“Ngươi nói gì?”

“Hoàng thượng nói đúng… ngươi thật sự là một kẻ vô dụng… Cố Vân Trinh, ngươi không phân biệt được đúng sai, không biết lo cho đại cục, ngươi không xứng có thê thiếp, không xứng có con, không xứng làm Thái tử, và càng không xứng có trung thần phụng sự… Ông trời có mắt, bây giờ ngươi chưa lên ngôi, không có gia tộc họ Chu chúng ta, ta sẽ ở dưới đất nhìn xem ngươi ngồi trên vị trí Thái tử được bao lâu!”

Nói xong, ta không vùng vẫy nữa, mặc cho hắn siết chặt cổ ta, cả người rơi xuống hồ nước lạnh lẽo.

Chỉ có cái lạnh thấu xương này mới khiến người ta tỉnh táo.

Thật tiếc là ta và cha đã không sớm nhìn ra hắn là loại người gì.

2.

“Cô nương, không hay rồi, nhị tiểu thư mang thai con của Thái tử, lão gia đang đánh nhị tiểu thư bằng roi ở từ đường gia tộc!”

Ta mở mắt ra, phát hiện mình chưa chết, mà đã quay trở lại mười năm trước, khi ta vẫn chưa xuất giá.

Người trước mắt là nha hoàn thân cận của ta, Vân Khê: “Nàng ta không biết xấu hổ, giả mạo thân phận của tiểu thư để lén lút với Thái tử, còn mặt dày cầu xin lão gia cho nàng ta thay tiểu thư xuất giá, tiểu thư mau đi xem, nhất định không thể để nàng ta đạt được mục đích!”

Đây là một ngày trước khi ta thành hôn với Thái tử.

Chu Bạch Liên lặng lẽ giả mạo thân phận của ta để qua lại với Thái tử bấy lâu nay, nhưng lại chọn đúng ngày trước lễ thành hôn để tiết lộ thân phận thật.

Nàng ta đã chắc chắn rằng Thái tử đã có tình cảm thực sự với mình, và vì đang mang cốt nhục của Thái tử, nên dám uy hiếp phụ thân, đợi đến ngày mai để được xuất giá.

Như vậy, vừa bảo toàn danh tiếng cho gia tộc, vừa buộc ta phải nhường lại vị trí Thái tử phi.

Chu Bạch Liên đã tính toán rất kỹ lưỡng, nhưng nàng ta đã dùng sai phương pháp và cầu xin sai người.

Ta không vội vàng, chậm rãi ngồi dậy từ khỏi giường, thản nhiên nói: “Không cần gấp, trước tiên hãy giúp ta trang điểm.”

Dù sao thì, phụ thân cũng sẽ không đồng ý.

Nàng ta muốn tự chuốc lấy rắc rối, cứ để nàng ta chịu thêm chút đòn roi đi.

Khi ta ăn sáng xong và đến từ đường gia tộc, Chu Bạch Liên đang quỳ trên đất, ép mẫu thân ta nhận nàng làm đích nữ: “Thánh chỉ chỉ nói là con gái đích xuất, chứ không ghi rõ tên tuổi. Chỉ cần đại phu nhân nhận Luyến Nhi làm đích nữ, vậy sẽ không bị coi là lừa dối hoàng thượng.”

Mẫu thân ta tức giận đến suýt ngất, chỉ vào nàng ta mà nói: “Ngươi giả mạo thân phận con gái ta để lén lút với Thái tử, ngươi còn dám không biết xấu hổ mà đòi ta nhận ngươi làm đích nữ, ngươi còn có chút liêm sỉ nào không?”

Chu Bạch Liên lại quay sang cầu xin cha ta: “Luyến Nhi đang mang cốt nhục của Thái tử, phụ thân không thể chỉ thiên vị tỷ tỷ!”

“Đều là con gái của Chu gia, ai làm Thái tử phi có gì khác nhau đâu!”

“Nay con đã bị hủy hoại danh tiếng, nếu phụ thân không đồng ý, con chỉ còn cách nhảy sông tự vẫn thôi.”

Cha ta tức giận, tát nàng ta một cái: “Nghịch nữ, ngươi không biết liêm sỉ, lại còn dám kéo tỷ tỷ của ngươi xuống bùn!”

Lúc này, ngoài cửa có tiếng thông báo, Thái tử giá lâm!

Chu Bạch Liên đột nhiên như kẻ mất trí, quỳ xuống đất, đầu đập liên tục xuống trước mặt ta: “Cầu xin tỷ tỷ cho Luyến Nhi và đứa bé trong bụng một con đường sống! Tỷ tỷ có muốn đánh muốn mắng gì cứ trút lên người muội, chỉ mong tỷ tỷ giữ lại mạng sống cho đứa bé này, muội nguyện làm trâu ngựa cho tỷ…”