3.
Phụ thân trông có vẻ nho nhã, yếu đuối, nhưng lại có thể ngăn thúc thúc lại, thậm chí đánh bại ông ấy.
Ta không kìm được mà bật cười, đến nỗi nước mũi cũng phun ra.
Ta vội dùng tay áo bông lau nước mũi, cảm giác huynh trưởng và tỷ tỷ đang nhìn ta, ta liền xấu hổ giấu tay áo ra sau lưng.
Trời lạnh quá, khiến ta luôn chảy nước mũi, không có chỗ lau, đành dùng tay áo bông.
Hai ống tay áo đã bị lau đến đen bóng, nhưng ta chỉ có một chiếc áo bông này, không dám tháo ra giặt.
Huynh trưởng và tỷ tỷ ăn mặc rất đẹp, họ chắc chắn sẽ cười nhạo ta.
“Chà, đồ xấu xí, đang làm gì đó?”
“Đồ xấu xí, con hoang, ha ha, hôm nay lại đi giặt tã cho đệ đệ à? Người ngươi toàn mùi phân và nước tiểu.”
Mấy đứa trẻ thường hay bắt nạt ta chạy đến cổng sân, cười lớn rồi ném đá vào ta.
Ta sợ hãi ôm đầu, vội vàng ngồi xổm xuống.
Nhưng hòn đá không rơi trúng ta, mà bị huynh trưởng chụp lấy.
Huynh trưởng ném hòn đá lại thật mạnh, trúng ngay đứa trẻ đang ném ta.
“Cút ngay!”
Giọng của huynh trưởng lạnh lùng và dữ tợn, lũ trẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này.
Từng đứa một hoảng sợ khóc lóc và bỏ chạy.
Ta ngước lên nhìn, ánh nắng chiếu xuống tạo thành một vầng hào quang quanh người huynh trưởng, khiến huynh trông càng đẹp hơn.
Nước mũi lại không nghe lời mà chảy xuống, ta định lau, tỷ tỷ đã đưa khăn tay thơm phức áp lên mũi ta: “Đừng dùng tay áo nữa, bẩn lắm.”
Khăn tay thơm tho, chất liệu còn mềm mại hơn cả chiếc áo bông hoa mà thẩm thẩm thích nhất, ta ngại ngùng không dám dùng chiếc khăn tốt như vậy để lau mũi.
Đang định lấy xuống, tỷ tỷ liền trừng mắt: “Ngươi còn dám dùng tay áo lau nữa sao?”
Ta không dám, đành phải dùng chiếc khăn tay xinh đẹp để lau nước mũi.
Chiếc khăn đã bị ta làm bẩn, dù có giặt sạch ta cũng ngại ngùng không dám trả lại.
Tỷ tỷ lại đưa thêm cho ta một chiếc khăn tay mới, “Sau này đổi dùng, không được phép dùng tay áo bông để lau mũi nữa.”
Phụ thân và mẫu thân dẫn chúng ta rời khỏi làng, lúc đi, thúc thúc và thẩm thẩm vẫn còn đứng phía sau mà chửi rủa, cha mẹ của đứa trẻ bị đánh cũng đứng phía sau mà chửi theo.
“Ai biết các ngươi đã phạm tội gì mà phải chạy về đây, cả lũ con hoang, đồ tạp chủng, đáng chết không có chỗ chôn.”
“Sớm muộn gì người ta cũng sẽ lật tẩy chuyện của các ngươi, rồi lôi ra mà chém đầu.”
“Lòng dạ đen tối, ai mà biết ba đứa trẻ kia từ đâu mà đến?”
“Số bạc kia chắc các ngươi ăn cắp từ trong cung mà có, đúng không?”
Phụ thân không để ý đến họ, bế ta lên xe bò.
Trên xe bò đã lót sẵn một lớp rơm dày, bọn ta đều được quấn trong chăn ấm, thật ấm áp.
Ta chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như thế này.
Ấm đến nỗi những vết nứt trên da vì lạnh bắt đầu ngứa ngáy, cả tâm hồn cũng thấy ấm áp lạ thường.
Ta còn nhỏ, dễ bị xóc xuống, mẫu thân liền kéo ta lại, muốn ôm chặt, nhưng ta lại tránh né.
Hồi nhỏ ta cũng muốn được thẩm thẩm ôm, nhưng bà ấy lại tát ta một cái, mắng rằng đồ tạp chủng, cút đi cho xa.
Từ đó, ta đã sợ rồi.
Mẫu thân thở dài, rút tay lại.
Nhưng khi ta lại suýt bị xóc xuống, bà liền kêu lên một tiếng, ta quay đầu lại và nhìn thấy miệng của mẫu thân, bà không có lưỡi.
4.
Lưỡi của mẫu thân đã bị người ta cắt mất, vết cắt rất gọn, viền còn bị thối rữa, trông rất đáng sợ.
ta sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi nhanh chóng che miệng lại, sợ bà khó chịu mà đánh ta.
Năm ngoái, thẩm thẩm vì không sinh được con trai mà bị thúc thúc đánh đến chảy máu đầu, ta chỉ nhìn thêm một chút, bà liền đá ta một cú, khiến ngực đau suốt nửa năm trời.
Mẫu thân đáng sợ như vậy, nếu đánh người chắc chắn sẽ còn đau hơn thẩm thẩm.
Nhưng bà không đánh ta, ngược lại vội vàng che miệng, mắt đỏ hoe, quay đầu đi, không dám nhìn ta nữa.
Mẫu thân xinh đẹp và đáng sợ như vậy, nhưng khi đối diện với ta, bà lại cẩn thận hơn cả một đứa trẻ.
Ta không kìm được, kéo nhẹ tay áo của mẫu thân.
Mẫu thân khẽ động, quay đầu nhìn ta.
Hồi trước, khi bà lão Lưu hàng xóm còn sống, bà đối xử với ta tốt nhất. Ta hỏi bà rằng có phải mẫu thân không thương ta, nên mới không quan tâm đến ta.
Bà Lưu nói, khi nào ta gặp mẫu thân, sẽ biết ai tốt với ta, và ta sẽ cảm nhận được điều đó.
Bây giờ, ta có thể cảm nhận được rằng mẫu thân rất quan tâm đến ta.
“Mẫu thân, có đau không?”
Mẫu thân mắt đỏ hoe, đột ngột ôm chặt lấy ta, ta không nhìn thấy mặt bà, chỉ nghe thấy tiếng bà rên rỉ như tiếng của một con thú nhỏ vừa mới sinh.
Ta cũng thấy mắt mình đỏ, mũi cay xè, rồi cùng bà òa khóc.
“Sao mẫu thân đến muộn vậy, còn rất sợ, rất đau…”
5.
Từ nhỏ, ta đã không biết khóc.
Dù có bị đánh, ta cũng chỉ biết ôm đầu, không dám nói lời nào.
Thúc thúc và thẩm thẩm nói rằng ta là đứa con hoang, không có trái tim, là con sói trắng mắt, nên mới không biết khóc.
Bà Lưu nói rằng, chỉ có những đứa trẻ được yêu thương mới biết khóc.
Bây giờ, ta cũng biết khóc rồi.
Phụ thân và mẫu thân dẫn chúng ta đi suốt một tháng, trên đường thường gặp quan binh lục soát hoặc lính tráng dẫn đầu để tra hỏi, nói là truy tìm tàn dư của triều đại trước.
Phụ thân và mẫu thân rất cẩn thận, luôn bôi bẩn khuôn mặt của huynh trưởng và tỷ tỷ, bắt họ giả bệnh.
Họ rất sợ hãi.
Dù có ngốc đến đâu, ta cũng có thể nhận ra rằng có chuyện không ổn.
Phụ thân ôm ta, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi Tiểu Bảo, chúng ta ban đầu định để con ở lại nhà thúc thúc và thẩm thẩm, không muốn để con gặp nguy hiểm. Nhưng họ đối xử với con không tốt, để con ở lại không bằng mang con theo bên mình, thật xin lỗi.”
Ta lắc đầu: “Con thích đi theo phụ thân và mẫu thân.”
Dù có nguy hiểm, nhưng ở bên cạnh phụ thân và mẫu thân là ấm áp, còn ở nhà thúc thúc và thẩm thẩm dù có an toàn, cũng mãi mãi là lạnh lẽo, cuộc sống của họ không có ta.
Cuối cùng, bọn ta đã đến một nơi gọi là làng Hạ Liễu, thuộc trấn Xuân Thủy, và định cư ở đó.
Bọn ta không có ruộng đất, chỉ có một ngôi nhà nhỏ, cùng với nửa mẫu vườn rau ở phía sau.
Nhà rất cũ nát, phụ thân không biết sửa chữa, đành hỏi giá và chờ đến mùa xuân sẽ thuê người xây nhà mới.
Nhà mới có năm gian phòng, phụ thân và mẫu thân một phòng, ta, huynh trưởng và tỷ tỷ mỗi người một phòng, còn có một gian nhà chính.
Nhà cửa đâu đâu cũng mới, ta có chăn mới, quần áo mới, cũng có khăn tay mới, không còn phải chịu lạnh đến chảy nước mũi nữa, cũng không phải dùng áo bông để lau nước mũi nữa.
Nhà ta còn có gà con, vịt con và thỏ con.
Người trong làng đều nói nhà ta giàu có, nhưng phụ thân và mẫu thân đang bàn bạc, rằng không thể ngồi ăn hết của cải.
Mẫu thân không thể nói chuyện, chỉ dùng cử chỉ để giao tiếp với phụ thân.
Chẳng bao lâu, phụ thân mua rất nhiều đậu về, còn mua thêm lừa và cối xay.
Mẫu thân ở nhà làm đậu phụ, phụ thân đi ra ngoài bán, chúng ta thì làm việc nhà.
Phụ thân trông yếu đuối, nhưng nói chuyện rất khéo léo, còn đậu phụ của mẫu thân thì vô cùng ngon, nên khách đến mua cũng rất đông.
Triều đại mới lên ngôi, tân đế đối đãi với dân chúng rất tốt, cuộc sống của người dân trở nên khấm khá, nên họ có tiền mua đậu phụ, và cuộc sống của gia đình ta cứ thế mà dần tốt lên.
Vào buổi chiều, khi mẫu thân không làm đậu phụ, bà thường dẫn chúng ta lên núi, đào những loại cỏ dại kỳ lạ và một số rễ cây về.
Phụ thân sẽ đem những cỏ dại và rễ cây đó phơi khô, phân loại và cất giữ cẩn thận.
Huynh trưởng và tỷ tỷ là những đứa xinh trẻ đẹp nhất trong làng, ở ngôi làng nhỏ này, họ rất nổi bật, nên mẫu thân cố tình cho họ mặc đồ xám xịt, đội khăn lên đầu để không quá thu hút.
Còn ta thì không cần che giấu gì, vì ta vốn là đứa trẻ xấu xí nhất, dù có chuyển đến làng khác, ta vẫn là đứa xấu xí nhất.
Ta cùng huynh trưởng và tỷ tỷ lên núi nhặt củi, lũ trẻ trong làng đứng ở đằng xa gọi ta là quái vật xấu xí.
“Phụ mẫu và huynh tỷ của nó đều đẹp như vậy, chỉ có nó là xấu xí, chắc chắn nó là con rơi.”
“Cha ta nói, phụ thân của nó không phải là đàn ông thật sự, nhìn chẳng thể sinh được con, có khi nó là con rơi của mẫu thân nó với người đàn ông khác.”
Ta cầm củi, tức giận đến run rẩy.
Một lúc sau mới dám phản bác: “Không phải vậy, phụ thân và mẫu thân ta rất yêu thương ta, ta là con ruột của họ.”
Nhưng giọng ta nhỏ, nghe không có khí thế, khiến bọn chúng cười to hơn.
Khi còn sống với thúc thúc và thẩm thẩm, dù có bị bắt nạt, cũng không ai giúp đỡ, nếu ta dám phản kháng, trở về nhà sẽ lại bị đánh.
Ta không biết cãi nhau, trước đây không biết khóc, bây giờ cũng chỉ biết khóc mà thôi.
Thật vô dụng!
Giữa lúc nước mắt mờ mịt, tỷ tỷ của ta lao ra, đẩy ngã đứa cười to nhất, rồi cưỡi lên người nó, tát từng cái thật mạnh.
Cách tát của tỷ tỷ giống hệt mẫu thân.
Tỷ tỷ của ta xinh đẹp như vậy, khi tát người, lại càng xinh đẹp hơn.
Mấy đứa trẻ còn lại bị dọa sợ, khóc lóc bỏ chạy tán loạn, chẳng ai dám lại gần giúp đỡ.
Đứa bị đánh tên là Anh Tử, khóc lóc chạy về nhà, ngay trong ngày đã dẫn mẹ nó đến nhà ta gây chuyện.