Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CỐ NHÂN Chương 5 CỐ NHÂN

Chương 5 CỐ NHÂN

2:48 sáng – 28/08/2024

8

Cho đến khi trở về phủ, Vệ Cảnh cũng không cảm thấy có gì thực sự khác biệt sau khi Lục Uyển Uyển bị bắt đi.

Chàng vẫn dùng bữa và nghỉ ngơi như thường lệ.

Cố Vọng Thư thường xuyên sai người đến tìm chàng, nếu là trước đây, chàng sẽ rất vui mừng.

Nhưng không hiểu sao, bây giờ chàng lại không muốn gặp Cố Vọng Thư nữa.

Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng, chàng lại nghĩ đến một khuôn mặt khác.

Chàng tự nhủ, mình không nên như vậy.

Vọng Thư đã ở bên chàng bao nhiêu năm, cũng đã chờ đợi chàng bao nhiêu năm, chàng không nên làm cho nàng buồn.

Vì vậy, chàng đồng ý cùng Cố Vọng Thư đi xem hội đèn lồng.

Chỉ là khi ra đến cửa, chàng lại vô thức nghĩ, lần này sẽ phải kiếm cớ gì để đối phó với Lục Uyển Uyển đây?

Nàng nhất định sẽ lại quấn lấy chàng để đi xem hội đèn lồng.

Chàng đang nghĩ, hay là nói giống như năm ngoái, rằng có công vụ bận, nhưng khi chàng định mở miệng thì đột nhiên dừng lại.

Chàng chợt nhớ ra, chàng đã tự tay bỏ lại nàng trên núi.

Chàng không cần phải đau đầu tìm lý do nữa.

Chàng quay lại, dường như thấy bóng dáng nàng trong chiếc váy xanh, ánh mắt uất ức nhìn chàng:

“Vậy năm sau nhất định chàng phải đưa thiếp đi nhé.”

Chàng luôn hứa hẹn.

Nhưng lần nào cũng không đưa nàng đi.

Chàng luôn nghĩ rằng vẫn còn nhiều thời gian, nhưng rồi bóng dáng ấy dần biến mất, chỉ còn lại căn phòng tối om, ngay cả chút ánh chiều tà cuối cùng cũng không chiếu vào được, lạnh lẽo và trống trải.

Chàng chợt nhớ ra, thường ngày mỗi khi chàng về nhà, người đó luôn đứng ở cửa đợi chàng với nụ cười.

Khi chàng không về, nàng sẽ cứ thế mà chờ đợi.

Khi chàng rời đi, nàng đứng trước cửa không nỡ tiễn biệt, miệng lẩm bẩm không ngớt:

“Hãy cẩn thận, giữ gìn sức khỏe, thiếp đã để thuốc trị thương trên xe ngựa rồi, nếu chàng bị thương thì đừng cố chịu đựng…”

Khi đó, chàng chỉ cảm thấy phiền phức.

Nhưng khi không còn tiếng nói lảm nhảm bên tai, chàng đột nhiên nhận ra, căn nhà này thật lớn.

Yên lặng đến mức khiến người ta khó chịu.

Chàng chợt thấy hối hận vì đã giết con chó đó.

Nếu không vì con chó đó, có lẽ nàng sẽ vẫn tiếp tục lẩm bẩm bên tai chàng.

Cố Vọng Thư gọi chàng từ ngoài sân.

Chàng cuối cùng cũng quay đầu nhìn lại một lần, rồi quay người rời đi.

Hội đèn lồng năm nay dường như không đẹp như những năm trước.

Vệ Cảnh bị Cố Vọng Thư kéo đi, đột nhiên dừng lại.

Không xa, có một nữ tử đeo mặt nạ hồ ly trắng, dáng người rất giống nàng.

Chàng muốn tiến tới, nhưng thấy nữ tử đó quay lại, thân mật kéo chiếc mặt nạ Dạ Xoa trên mặt người đàn ông bên cạnh.

Bước chân chàng khựng lại.

Đó không phải nàng.

Nàng sẽ không thân mật với nam nhân khác như vậy.

Chỉ là trong lòng chàng vẫn có chút khó chịu, định rời đi thì người hầu đột nhiên vội vàng đến báo:

“Tướng quân, trong sông Thanh Thủy vừa phát hiện một thi thể nữ!”

“…Dáng người có chút giống với phu nhân.”

Chàng lập tức quay đầu nhìn người hầu, một câu “Không thể nào” sắp sửa bật ra.

Nhưng chàng dừng lại.

Chàng nghĩ, có gì mà không thể?

Thanh đoản kiếm đó, chính chàng đã đưa vào tay nàng.

Ban đầu chẳng phải chàng đã nghĩ, muốn nàng lấy cái chết để giữ gìn tiết hạnh sao?

Vệ Cảnh đột nhiên cảm thấy tim mình thắt lại, đầu óc ù đi!

Chàng thậm chí không nghĩ đến việc quay về cưỡi ngựa đã lập tức lao đến sông Thanh Thủy!

Trên đường đi, chàng không ngừng nghĩ, nàng mong manh yếu đuối như vậy, bình thường chỉ cần đâm thủng ngón tay khi thêu thùa cũng đủ làm nàng khóc.

Khi chàng đưa nàng cho đám phản quân đó, nàng chắc chắn rất sợ hãi.

Chàng là phu quân của nàng, thường ngày chỉ cần có chuyện nhỏ nhặt gì nàng cũng sẽ đến tìm chàng, nàng phụ thuộc vào chàng như vậy.

Nhưng chàng đã tự tay bỏ rơi nàng.

Dù sau đó chàng đã nhanh chóng lên núi vây bắt đám phản quân, nhưng vẫn không tìm thấy chúng.

Chúng là đám người liều lĩnh, chắc chắn sẽ không nương tay với nàng.

Nàng chắc chắn đã chịu rất nhiều đau khổ, nàng sẽ đau đến khóc, sẽ nguyền rủa chàng.

Thậm chí… nàng có thể đã chết.

Chàng luôn nghĩ rằng vẫn còn nhiều thời gian, nhưng giờ đây chàng không thể đưa nàng đi xem hội đèn lồng nữa.

Chàng đột nhiên cảm thấy khó thở.

Sông Thanh Thủy cách đó không xa, chỉ khoảng nửa canh giờ đi đường.

Bình thường khi chiến đấu trên thảo nguyên, chàng đã từng ba ngày ba đêm không ngủ, hành quân gấp, nhưng lúc này khi đã đứng vững rồi, chàng lại cảm thấy chân tay mình có chút run rẩy.

Chàng từ từ bước tới, vừa nhìn đã thấy nốt ruồi đỏ trên ngực thi thể nữ đó.

Chàng đột nhiên nhớ lại những đêm đắm đuối, chàng rất thích hôn vào nốt ruồi đỏ đó.

Nàng sẽ ngứa ngáy không chịu nổi, sẽ cười khúc khích mà rúc vào lòng chàng.

Chàng chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm lại, cổ họng trào lên một mùi vị tanh ngọt, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào!

Đối diện với xác chết và biển máu, chàng đều không biến sắc.

Nhưng lúc này, chàng lại không dám vén mái tóc dài đang che đi gương mặt của nữ tử kia.

Chàng biết, chàng đã sợ rồi.

Chàng bỗng nhiên nghĩ trong vô thức, nếu thật sự là nàng thì phải làm sao?

Dường như cũng chẳng làm được gì.

Chỉ là người đã luôn nhìn chàng từ xa, luôn chờ đợi chàng, yêu chàng, sẽ không còn nữa.

Khi chàng đưa đoản kiếm cho nàng, chẳng phải là muốn nàng chết sao?

Giờ nàng đã chết như chàng mong muốn, chàng nên vui mừng mới phải.

Nhưng vào lúc này, chàng lại không ngừng run rẩy, gần như bước lảo đảo, mới dám vén tóc nữ tử đó.

Chàng dùng hết sức lực mới dám nhìn.

Chàng bỗng thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ sức lực của chàng dường như tan biến, chàng mới phát hiện mình đã thở lại được.

Đó không phải nàng.

May quá.

Đó không phải nàng.

Chàng đã hối hận.

Chàng chợt nhận ra, chàng không muốn nàng chết.

Chàng phải tìm được nàng.

Phải đưa nàng về nhà.

Vệ Cảnh nghe thấy giọng của chính mình.

“Chuẩn bị ngựa, ta muốn lên núi.”