Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CỐ NHÂN Chương 3 CỐ NHÂN

Chương 3 CỐ NHÂN

2:52 sáng – 28/08/2024

5

Tối đó khi Tạ Hựu Chi trở về, ta liền hỏi hắn câu hỏi này.

Tạ Hựu Chi nhìn ta một cái, khuôn mặt hắn lúc nào cũng mang theo nụ cười, nhưng lúc này nụ cười ấy dường như biến thành sự chế nhạo.

“Ai mà không biết Tướng quân Trấn Bắc Vệ Cảnh đại công vô tư, vì đại nghĩa diệt thân, nhưng lại bỏ rơi thê tử của mình là Lục tiểu thư, đi cứu phu nhân quá cố của huynh trưởng hắn là Cố đại phu nhân chứ.”

Ta im lặng.

Cả ngày hôm nay, ta không dám nghĩ về Vệ Cảnh.

Đau đớn quá.

Chỉ cần nhớ lại thôi cũng đủ khiến người ta run rẩy.

Vệ Cảnh rõ ràng biết kết cục của ta khi bị hắn bỏ rơi.

Nhưng hắn vẫn bỏ ta lại.

Nếu không gặp được Tạ Hựu Chi, ta không dám nghĩ hiện tại mình sẽ ra sao.

Tạ Hựu Chi không cho ta thời gian để đắm chìm trong nỗi buồn, hắn đột nhiên lấy ra từ trong ngực một thứ gì đó rồi ném lên người ta.

Ta giật mình, nhưng phát hiện đó là một con chó nhỏ giống Bắc Kinh. Có lẽ khí thế trên người Tạ Hựu Chi khiến nó sợ hãi, vừa rồi nó không dám sủa, giờ thì co rúm lại trong lòng ta, kêu rên rỉ.

“Hãy ở trong căn phòng này, nếu không có ta, nàng đừng ra ngoài.”

“Con chó này ta để lại cho nàng giải khuây.”

Ta nhìn con chó nhỏ, lòng bỗng xao động.

Ta từng nuôi một con chó Bắc Kinh tên là Vượng Tài, nó rất giống con chó nhỏ này.

Nó là do hàng xóm tặng cho ta năm ta sáu tuổi.

Đó là một cậu bé rất đẹp trai, mẫu thân ta rất thích cậu ấy, lúc đó chúng ta luôn ở bên nhau, mẫu thân cậu ấy còn đùa rằng sẽ định hôn ước cho chúng ta.

Năm ta mười tuổi, hai gia đình đã đổi canh thiếp, nhưng đột nhiên phụ thân cậu ấy bị cuốn vào một vụ gian lận thi cử.

Khi cậu ấy bị dẫn đi, ta chỉ kịp gặp cậu ấy một lần, ôm Vượng Tài, nước mắt lưng tròng nói với cậu ấy:

“Vệ ca ca, muội sẽ chờ huynh trở về, huynh đã hứa sẽ đưa muội đi xem hội đèn mà!”

Cậu ấy chỉ quay đầu lại nhìn ta một cái, không nói gì.

Ta muốn đuổi theo, nhưng mẫu thân ta đỏ mắt kéo ta lại.

Sau đó, ta không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa.

Về sau ta mới biết, gian lận thi cử là trọng tội, cả nhà họ Vệ bị giam cầm, cả gia tộc bị tru di.

Lúc đó ta đã buồn bã rất lâu, may mà còn có Vượng Tài bên cạnh, từ khi ta sáu tuổi cho đến khi ta mười sáu tuổi và gả cho Vệ Cảnh, Vượng Tài đã ở bên ta mười năm.

Tuy nhiên, một lần sau khi trở về phủ, ta không tìm thấy Vượng Tài nữa.

Ta hoảng loạn, đi khắp nơi tìm nó, cuối cùng mới biết khi ta không có nhà, Cố Vọng Thư đã đến viện của ta, Vượng Tài nhìn thấy nàng ta liền nhe răng, làm nàng ta sợ đến mức ngã xuống và trật chân, Vệ Cảnh đã muốn giết nó.

là b/ơ đây, con đ ậ u x anh lại re u p cho coi :(((

Vượng Tài tuy chỉ là một con chó, nhưng nó cũng nhạy bén nhận ra sự thù địch của Cố Vọng Thư đối với ta, nó đã sủa mấy tiếng khi nhìn thấy nàng ta, rồi bị nha hoàn của nàng đá một cái, sau đó mới nhe răng.

Ta vội vàng đến viện của Cố Vọng Thư, Vệ Cảnh đang ngồi bên giường xoa bóp mắt cá chân cho nàng, Vượng Tài bị trói dưới đất, thấy ta nó rên rỉ.

Ta không còn tâm trí mà ghen tuông, vội cầu xin Vệ Cảnh tha cho nó.

Vệ Cảnh không nói gì.

Cố Vọng Thư khóc đỏ cả mắt, kéo tay áo Vệ Cảnh.

“Ta biết Uyển Uyển không thích ta, ta cũng biết ta ở đây sẽ làm phiền mọi người.”

“A Cảnh, hãy để ta rời đi, khi huynh trưởng huynh qua đời, ta nên đi đến chốn thanh đăng cổ phật, chỉ là ta không nỡ… không nỡ…”

Nàng nghẹn ngào nói không thành lời.

Sắc mặt Vệ Cảnh lạnh đi, đứng dậy.

“Lục Uyển Uyển, súc sinh hoang dã vốn khó thuần, không giết thì sau này sẽ làm hại người.”

Ta chưa bao giờ thấy chàng đáng sợ như vậy, ôm chặt Vượng Tài lùi lại trong hoảng loạn.

“Vượng Tài đã ở bên ta mười năm, Vệ Cảnh, chàng không thể làm vậy!”

Vệ Cảnh vung tay.

Những kẻ hầu bên cạnh liền lao đến đoạt lấy Vượng Tài, ta không thể chống lại sức của bọn họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ cướp Vượng Tài từ tay ta.

Ta không còn cách nào khác, nghẹn ngào quỳ trước mặt Vệ Cảnh cầu xin:

“Vệ Cảnh, ta cầu xin chàng, đừng giết Vượng Tài có được không!

“Ta sẽ trông nó cẩn thận, ta sẽ đưa nó về nhà—Vệ Cảnh!”

Nhưng Vệ Cảnh chỉ đứng trên cao nhìn xuống ta, ánh mắt lạnh lùng.

“Lục Uyển Uyển, nàng nên cảm thấy may mắn vì hôm nay tỷ tỷ chỉ bị trật chân.”

“Nếu nàng ấy thật sự xảy ra chuyện vì con chó của nàng, thì không phải chỉ giết một con súc sinh là có thể giải quyết được.”

Ta sững sờ đứng đó.

Hôm đó Vượng Tài bị người ta đánh chết ngay trước mặt ta.

Ta bị giữ chặt phải chứng kiến, chỉ vì Vệ Cảnh muốn ta nhớ kỹ bài học này.

Khi Vượng Tài nhắm mắt, ta cũng ngất đi.

Từ đó, ta không nói thêm một lời nào với Vệ Cảnh nữa.

Vệ Cảnh cũng không đến tìm ta.

Một tháng sau, người hầu mang đến một con chó Bắc Kinh, nói là:

“Tướng quân gửi tặng phu nhân.”

Ta không biết tại sao Vệ Cảnh lại muốn giảng hòa với ta.

Chỉ là ta cũng không còn quan tâm nữa, ta không nhận con chó đó, bảo người mang nó về.

Trên đời này sẽ không có con chó nào là Vượng Tài của ta nữa.

Kể từ đó, mối quan hệ giữa ta và Vệ Cảnh dần phai nhạt.

Những tình cảm thắm thiết khi còn trẻ, cuối cùng cũng dần dần bị mài mòn hết.

Con chó nhỏ trong lòng ta cựa quậy, trên trán nó cũng có một đốm đen, giống hệt Vượng Tài của ta.

Ta mềm lòng, vuốt ve bộ lông của nó.

Tạ Hựu Chi thấy ta không nói gì, liền túm con chó nhỏ từ trong lòng ta ra.

“Không thích à, vậy tốt.”

Hắn quay người định đi, “Vừa hay ta chưa ăn tối, tuy rằng không có mấy lượng thịt, nhưng cũng ăn tạm được một bữa.”

Ta sợ đến xanh mặt, vội cướp lại con chó từ tay hắn, trừng mắt nhìn hắn:

“Ta thích mà!”

“Ngươi không được ăn nó!”

Tạ Hựu Chi nhìn ta một lúc, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.