Các bạn có thể đăng ký/đăng nhập trên web, để tiện lưu truyện đang đọc nhé ! Bơ đã fix tính năng này rùi ạ. Bật chế độ tối cho đỡ hại mắt nữa nhé!
————–
Năm thứ ba sau khi thành thân với Vệ Cảnh, phản quân bắt giữ ta và quả phụ của đại huynh chàng, buộc chàng phải chọn một trong hai người.
Chàng không chút do dự chọn quả phụ và nói với ta rằng: “Nàng ấy đã hy sinh quá nhiều cho Vệ gia, ta không thể đối xử tệ với nàng ấy.”
Nhưng thật ra ta biết, chàng đã thầm yêu nàng ấy từ lâu.
Để bảo toàn danh dự của Vệ gia, chàng đã để lại cho ta một thanh đoản kiếm, chàng muốn ta tự kết liễu mình.
1
“Vệ đại nhân, hai nữ nhân này, ngài chỉ được chọn một người mang đi!”
Phản quân đặt đao lên cổ ta và Cố Vọng Thư, nghiến răng nói với Vệ Cảnh:
Không xa, Vệ Cảnh ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa, thần sắc lạnh lùng.
Bọn người này là tàn dư của phản quân mà Vệ Cảnh từng tiêu diệt trước đây. Để trả thù, chúng bắt cóc ta và Cố Vọng Thư khi chàng vắng nhà.
Ta là thê tử của Vệ Cảnh, đã thành thân với chàng ba năm.
Cố Vọng Thư là quả phụ của nhà chàng, sau khi phụ thân và huynh trưởng của chàng chết trận, nàng đã nương tựa vào chàng nhiều năm nay.
Chàng chọn một người, sẽ phải từ bỏ người còn lại.
Ta quá xúc động, cổ đã bị rạch ra một vết máu, run rẩy không thể thốt nên lời, cắn môi nhìn về phía Vệ Cảnh.
Cố Vọng Thư cũng đỏ mắt, run giọng nói: “A Cảnh!”
Vệ Cảnh ban đầu còn do dự, nhưng khi nghe nàng gọi, chàng liếc nhìn ta một cái.
Tim ta lạnh ngắt, ngón tay co lại.
Ngay sau đó, chàng thúc ngựa lao tới!
Và rồi ta thấy chàng đưa tay về phía ta!
Ta tưởng chàng muốn cứu ta, vội vàng muốn nắm lấy chàng, nhưng chỉ cảm thấy chàng nhét vào tay ta một vật gì đó, sau đó không chút do dự vượt qua ta, kéo tay Cố Vọng Thư lên trước ngực và phóng đi!
Ta sững sờ.
Khi đã kéo dài khoảng cách, Vệ Cảnh mới ghìm cương ngựa.
Chàng nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt chàng khiến ta không thể hiểu, hoặc có lẽ vốn dĩ chàng không có cảm xúc nào.
Chàng nói khẽ: “Nàng ấy đã chăm lo cho Vệ gia nhiều năm, Vệ gia đã đối xử không tốt với nàng ấy, ta không thể đối xử tệ hơn nữa với nàng ấy.”
“A Uyển,” chàng cúi đầu, “ta xin lỗi.”
Cố Vọng Thư mặt mày tái nhợt, run rẩy nắm lấy áo chàng, dường như muốn ngất đi.
“A Cảnh…”
Vệ Cảnh ôm lấy nàng để an ủi, sau đó không chút thương tiếc thúc ngựa quay đi.
Trước khi rời đi, chàng nhìn vào tay ta.
Ta sững sờ, nhìn xuống theo ánh mắt của chàng.
Thứ chàng nhét vào tay ta, là một thanh đoản kiếm.
Ta lập tức hiểu ánh mắt của Vệ Cảnh khi rời đi.
Chàng muốn ta dùng thanh đoản kiếm này tự kết liễu, bảo vệ trinh tiết, cũng như bảo toàn danh dự của Vệ gia và của chính chàng.
Ta cười khổ.
Ta yêu thầm chàng bảy năm, thành thân với chàng ba năm, ta lo toan mọi việc trong nhà một cách chu đáo, mà ta chưa từng oán trách.
Ta tưởng rằng như vậy có thể đổi lấy trái tim chân thành của chàng!
Cuối cùng đổi lại, chỉ là một thanh đoản kiếm.
2
Sau khi phản quân đưa ta lên núi, trong mắt chúng lộ ra tia dâm dục.
Một tên trong số đó liền xé rách y phục của ta, mở dây lưng của hắn.
“Con mẹ nó, giết không được Vệ Cảnh, ta phải nếm thử thê tử của hắn trước!”
Hắn vừa nói vừa cúi xuống người ta, hơi thở hôi hám phả lên cổ ta!
Bọn phản quân xung quanh cười cợt đứng nhìn.
“Đại ca nhanh lên, huynh đệ chúng ta đã lâu chưa được giải khát rồi!”
Lòng ta chết lặng, sau khi vùng vẫy không thành công, ta chạm đến thanh đoản kiếm mà Vệ Cảnh đưa cho ta.
Ta tự hỏi bản thân, ta thật sự sẽ để mình bị sỉ nhục như vậy sao?
Hay là theo ý nguyện của Vệ Cảnh, dùng cái chết để giữ gìn sự trong sạch.
Sau khi ta chết, hắn sẽ cùng Cố Vọng Thư bên nhau ư?
Chắc chắn là vậy rồi, ta là trở ngại duy nhất giữa bọn họ.
Trong lòng ta đột nhiên dâng lên sự phẫn nộ và oán hận!
Dựa vào đâu chứ?
Dựa vào đâu!
Bàn tay của tên phản quân đã thò vào y phục lót của ta, ta không còn lựa chọn nào khác.
Ngay khi ta nắm chặt thanh đoản kiếm, bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo nhưng mang chút uy hiếp vang lên bên cạnh.
“Này.”
Ta giật mình ngẩng đầu lên.
Dưới ánh nắng chói chang, một thanh niên ngồi trên lưng ngựa, lưng quay về phía mặt trời.
Ta phải mất một lúc mới thấy rõ khuôn mặt của hắn.
Là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt phượng mảnh dài, khuôn mặt điển trai, nhưng ánh mắt lơ đãng lại mang vẻ bất cần đời.
Hắn giơ cây roi ngựa trong tay lên:
“Các ngươi đang làm gì trên địa bàn của ta vậy?”
Tên phản quân trên người ta lập tức đứng dậy chửi bới:
“Tên thư sinh này, ngươi còn chưa hỏi xem ông nội đây là ai—”
Hắn chưa kịp nói hết câu, đã có người kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói:
“Đại ca, đây là Tạ Hựu Chi của trại Độc Lang gần đây, trước đây đã tàn sát năm trăm người của trại Hắc Hổ, là kẻ giết người không chớp mắt!”
Trong mắt tên phản quân thoáng qua một tia sợ hãi, khuôn mặt nở nụ cười gượng gạo:
“Hóa ra là Tạ đại đương gia, ta—”
Hắn chưa kịp nói hết.
Một tia sáng trắng lóe lên, tên phản quân cúi đầu.
Trên cổ hắn xuất hiện một vệt máu, chốc lát sau đầu và thân chia lìa, đầu rơi xuống đất.
Tạ Hựu Chi thu đao, lười biếng nói với thuộc hạ phía sau:
“Giết sạch.”
Chỉ trong nháy mắt, đám phản quân lúc nãy đã nằm chết ngang dọc.
Thuộc hạ của Tạ Hựu Chi bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm mà phản quân để lại, một tên chỉ vào ta cười nói với Tạ Hựu Chi:
“Đại ca, ở đây còn có một tiểu nương tử xinh đẹp như hoa như nguyệt, có cần mang về làm áp trại phu nhân không?”
Ta nhìn Tạ Hựu Chi, chỉ trong chốc lát đã nghĩ thông về số phận của mình.
Ta không thể quay về.
Vệ Cảnh sẽ không để ta, kẻ đã “mất đi sự trong sạch”, sống sót trở về làm mất mặt Vệ gia, huống chi hắn e rằng sớm đã mong ta chết đi để có thể cùng Cố Vọng Thư tiếp tục sớm tối bên nhau.
Một khi ta trở về, điều chờ đợi ta chỉ có một cái chết “tự nguyện” nhưng thực chất là bị ép buộc.
Ta một mình không thể trốn thoát, nhưng nếu bị đưa lên núi, ta chắc chắn sẽ không thoát khỏi sự ô nhục, thà rằng bị một người làm nhục còn hơn bị nhiều người.
Con đường duy nhất của ta chính là người đàn ông trước mặt.
Nhìn vẻ ngoài, hắn không có vẻ là người tham sắc dục, ta quần áo tả tơi, nhưng hắn không hề liếc nhìn ta một cái.
Ta chỉnh lại y phục, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt tên cướp tên Tạ Hựu Chi này!
“Đại nhân!” Ta cúi đầu nói.
“Ta biết quản gia, biết tính toán, xin hãy để ta làm áp trại phu nhân của ngài!”
Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên, vuốt cằm đánh giá ta một lúc.
Hắn giơ cây roi ngựa tiến đến nâng cằm ta lên.
Ta có chút lo lắng.
Ta biết ta sinh ra đã xinh đẹp, khi còn ở khuê phòng, mỗi lần ra ngoài đều có nhiều công tử theo sau xe ngựa của ta chỉ để nhìn ta một lần.
Nhưng bây giờ, y phục ta rách nát, mặt mày lấm lem bùn đất, cổ còn vương vết máu khô.
Ta không biết hắn có vừa mắt ta không.
Khi toàn thân ta không thể ngăn được sự run rẩy, Tạ Hựu Chi đột nhiên cười.
Ta bỗng nhiên nghĩ rằng, hắn có lẽ không vừa mắt ta rồi.
Bởi vì hắn trông còn đẹp hơn cả ta.
Nhưng Tạ Hựu Chi lại cúi người, một tay kéo ta lên ngựa, ôm lấy ta trong tiếng kêu kinh hãi của ta.
“Được.” Hắn nói, “Nếu ngươi đã nói vậy.”