Phu quân được nuôi dưỡng từ bé của ta là trạng nguyên tương lai.
Sau khi lợi dụng ta để đạt được công danh, hắn liền trở mặt cưới người tình trong lòng, đem cả gia tộc ta tống vào ngục tối.
Trong nhà tù âm u, hắn cùng tân nương của mình đứng bên nhau, lạnh lùng nhìn ta:
“Ta đã nói, nhục nhã hôm đó, ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm ngàn lần!”
Trong khoảnh khắc ấy, ta giật mình tỉnh giấc, bàng hoàng không rõ giấc mơ này là điềm báo hay là lo lắng tiềm ẩn trong lòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi ta cùng Từ Ninh Viễn đồng hành trên xe ngựa đi đến học viện, thì giữa đường lại đụng phải một người.
Người bị đụng ngã dưới đất ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt thanh tú bất thường, cùng đôi mắt sáng long lanh.
Từ Ninh Viễn hơi ngập ngừng nói:
“…Vị cô nương này?”
Khi ta vô tình liếc qua từ phía sau hắn, trong lòng cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Gương mặt này, người này, chẳng phải là tân nương của Từ Ninh Viễn trong mộng tối qua, Đường Lộ sao?
1
Từ Ninh Viễn là phu quân được nuôi dưỡng từ bé mà ta nhặt về từ núi.
Hắn mồ côi phụ mẫu từ nhỏ, mang theo muội muội là Từ Ninh Chi vừa học vừa mưu sinh.
Khi Từ Ninh Chi được tám tuổi, bị một vị thương gia để ý, muốn ép buộc nàng về làm thiếp, Từ Ninh Viễn tới cứu người, nhưng hắn lại bị gia đinh đánh cho một trận, rồi ném xuống chân núi.
Chính vào lúc ấy, ta đã cứu hắn về nhà.
Sau khi được uống thuốc sâm, bôi thuốc trị thương, hắn phải mất đến nửa ngày sau mới có thể tỉnh lại.
Thiếu niên thanh lạnh và bướng bỉnh như trúc xanh, mặt mày tái nhợt nằm đó, mang theo một vẻ quyến rũ kỳ lạ.
Ta chống cằm ngồi trước bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn vài phần mờ mịt ấy, lạnh nhạt nói:
“Ta có thể giúp ngươi, điều kiện là ngươi từ nay phải ở lại nhà họ Giang, làm phu quân của ta.”
Sắc mặt Từ Ninh Viễn trắng bệch, hắn ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm, ánh mắt lóe lên sự nhục nhã.
Ta nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn:
“Ngươi cũng có thể từ chối, lần này cứu người bốc thuốc ta xem như lòng tốt phát ra, sẽ không lấy của ngươi một đồng nào.”
Tất nhiên, cuối cùng hắn vẫn đồng ý với ta.
Ta dẫn hắn tới nhà người thương nhân đó.
Kẻ đó cung kính sợ hãi mà đưa Từ Ninh Chi ra.
Nàng ấy liền lao vào lòng Từ Ninh Viễn khóc lớn…
Quả thật là một màn kịch tình huynh muội thâm sâu.
Ta ngồi bên cạnh uống trà, vị thương nhân đó cười ngượng ngùng đến xin ta tha thứ:
“Tiểu nhân có mắt không tròng, không biết đây là người quen của Giang cô nương, mong cô nương đại nhân không chấp tiểu nhân…”
Trong khoảnh khắc đó, ta nhìn thấy trong mắt Từ Ninh Viễn lóe lên điều gì đó.
Có lẽ là khát khao quyền thế và tiền bạc, tham vọng đạt được quyền cao chức trọng.
Hôn ước giữa Từ Ninh Viễn và ta, cứ thế mà được định đoạt.
Hắn đưa muội muội về sống ở nhà họ Giang, ai ai cũng biết, hắn là phu quân được nuôi dưỡng từ bé của ta, Giang Địch.
Phụ thân ta tuy là tướng quân triều đình, nhưng chỉ có một vị thê tử là mẫu thân ta, và trong nhà họ Giang, chỉ có mình ta là nhi nữ độc nhất.
Đáng tiếc là ta lại mắc phải căn bệnh nan y, căn bệnh mang từ khi còn trong bụng mẫu thân.
Có lần khi đang dùng bữa tối với Từ Ninh Viễn, khi ta quay đầu ho mạnh, thoáng thấy vẻ ghét bỏ lướt qua trên mặt hắn.
Thị nữ Kỳ Nguyệt đem chiếc khăn mà ta che miệng ra, trên đó hiện rõ vết máu tươi đỏ thắm.
Từ Ninh Chi không thích ta, liền châm chọc:
“Hóa ra là một kẻ bệnh hoạn.”
Kỳ Nguyệt giận dữ, thốt lên:
“Ngươi dám nói vậy với tiểu thư của ta? Thật là vô phép!”
“Từ Ninh Chi tuổi còn nhỏ, nên lỡ mạo phạm Giang tiểu thư, xin tiểu thư rộng lượng tha thứ.”
Từ Ninh Viễn vén áo quỳ xuống trước mặt ta, nói:
“Nếu tiểu thư có điều bất mãn, cứ phạt ta là được.”
“Ca, huynh làm gì vậy?”
Từ Ninh Chi lo lắng kéo tay áo hắn:
“Nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất, lưng mang cốt khí, nàng ta dám nhục mạ huynh như vậy…”
“Câm miệng!” Từ Ninh Viễn thấp giọng quát.
Ta từ tốn nhìn cảnh này, một lúc sau mới lên tiếng:
“Nàng cũng không còn nhỏ nữa.
Nếu không biết lễ nghĩa, ta sẽ cho người đưa nàng đến viện nữ học, học thật kỹ quy củ.”
Từ Ninh Viễn ngước mắt nhìn ta, lạnh lùng hỏi:
“Còn ta? Ngươi định sắp xếp ta như thế nào?”
Ta nhếch môi, khoác tay Kỳ Nguyệt đứng dậy:
“Ngươi đã định là phu quân của ta, dĩ nhiên phải cùng ta vào Kinh thành để học hành.”
2
Ba năm đã trôi qua kể từ khi định thân, nhưng trong lòng Từ Ninh Viễn vẫn hận ta đến cực điểm, ngay cả xưng hô cũng không chịu thay đổi.
Học vấn của hắn, ở toàn bộ học viện Kinh thành cũng được xem là xuất sắc.
Tiên sinh thường lấy hắn ra mà răn dạy đám công tử ăn chơi, nên bọn họ thường lôi thân phận phu quân được nuôi dưỡng từ bé của hắn ra để chế giễu.
Tuổi tác càng lớn, cơ thể ta càng yếu ớt.
Mùa đông lạnh giá, ta không thể chịu nổi gió.
Mẫu thân sai người che kín xe ngựa, lại đặt thêm mấy lò sưởi tay, trong xe nóng bức đến mức mũi Từ Ninh Viễn cũng toát mồ hôi.
“Nếu ngươi thấy nóng, hãy cởi áo choàng ra, đến khi xuống xe lại mặc vào.”
Nói rồi, ta vươn tay định giúp hắn cởi áo choàng.
Hắn xoay người tránh khỏi tay ta, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ:
“Đừng chạm vào ta.”
Ta sững sờ, tay cũng dừng lại giữa không trung:
“Ngươi rất ghét ta?”
“Không hề.”
Hắn bình tĩnh trở lại, còn kéo chặt áo choàng hơn:
“Chỉ là tiểu thư thân thể yếu nhược, việc nhỏ này không dám phiền nàng.”
Trong lòng ta dâng lên nỗi đau âm ỉ, sắc mặt ta tái nhợt, nhưng lại không thể thốt nên lời.
Dường như không quan trọng ta đã đối xử tốt với hắn thế nào trong ba năm qua, hắn vẫn luôn khắc sâu cuộc giao dịch lần đầu gặp mặt, và coi đó như là sự sỉ nhục lớn đối với hắn.
Ta vốn không phải là người thẳng thắn, có gì nói đó, nhưng ta đã cố gắng hết sức để truyền đạt tình cảm của mình cho hắn.
Nhưng Từ Ninh Viễn luôn đóng cửa lòng, không thèm để tâm đến.
Khi đến học viện, giữa tiếng hò reo của mọi người, tiên sinh bước vào.
Ông mang theo một thiếu niên mới vào nhập học.
“Ta là Hà Văn Thu.”
Người này rất nhiệt tình giơ tay lên vẫy chào chúng ta, nụ cười rạng rỡ:
“Các bằng hữu ở đây, chào mọi người!”
Không biết có phải do ta tưởng tượng hay không, ánh mắt của hắn lướt nhanh qua mọi người, nhưng lại dừng lại trên người ta với một vẻ đầy ẩn ý.
Người này… có chút kỳ lạ.
Ta nhìn vào ánh mắt cười nhẹ của hắn, không hiểu sao, lại có chút xao động.
Sững sờ một lúc mới nhận ra mình đã thất thố, sau khi thu lại ánh mắt, ta nhanh chóng cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo từ bên cạnh.
Thì ra là Từ Ninh Viễn.
“Hà Văn Thu là đích tử của nhà họ Hà, không giống như ta, kẻ hèn mọn mà Giang tiểu thư có thể tùy tiện làm nhục.”
Sau buổi học, hắn hiếm khi chủ động tìm ta để cùng về, nhưng lần này lại khác và lại thốt ra một câu như vậy.
Ta sững người, không kìm được mà hỏi:
“Ngươi rất để tâm đến chuyện này sao?”
Từ Ninh Viễn mặt mày sa sầm, hiếm khi gọi thẳng tên ta:
“Giang Địch, ngươi thật là tự mình đa tình.”
“Ngươi yên tâm, chúng ta đã có hôn ước, ta sẽ không để tâm đến người khác, huống chi Hà Văn Thu người này trông có vẻ kỳ quặc.”
Ta chưa kịp nói hết, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng cười nhạt.
Quay đầu lại nhìn, chính là Hà Văn Thu.
Hắn ngậm một cọng cỏ trong miệng, dáng vẻ lười biếng nhưng lại nhìn ta với ánh mắt hằn học:
“Nói xấu sau lưng người khác là không tốt, Giang Địch đồng học, ngươi không biết đạo lý này sao?”
“Ta biết.” Ta nói:
“Ta đâu có nói sau lưng, chẳng phải ta đang nói trước mặt ngươi sao?”
Lời này nghe có vẻ khó phản bác, cuối cùng hắn chỉ biết lườm ta vài cái, hậm hực bỏ lại một câu:
“Ngươi cẩn thận đấy.”
Khi ta đang trò chuyện với Hà Văn Thu, Từ Ninh Viễn đã không kiên nhẫn mà bỏ đi xa.
Ta định đuổi theo hắn, nhưng kỳ lạ thay, ta lại nhớ đến chuyện sáng nay gặp Đường Lộ và giấc mơ kỳ lạ đêm qua.
Những ngày sau đó, ngoài việc đến học viện, Từ Ninh Viễn luôn ra ngoài.
Ta sai người đi điều tra, họ nhanh chóng hồi báo:
“Từ công tử thường xuyên ra khỏi phủ, chủ yếu là để gặp Đường Lộ.”