Mặt trăng treo cao trên bầu trời, chứng kiến những vui buồn của nhân gian.
Một đêm trôi qua, Liễu Thanh Thạch và đồng bọn thất bại hoàn toàn. Khi bọn chúng lộ ra con bài tẩy, cứ ngỡ có thể xoay chuyển tình thế, nhưng binh lính luôn tuân lệnh chúng từ trước lại bất ngờ phản bội. Nhận thấy tình hình đã trở nên bất lợi, một vài người quyết định nhanh chóng bỏ trốn.
Trong lúc hỗn loạn, Liễu Thanh Thạch đã bắt giữ Khải Mẫn Đế, dùng ông ta để uy hiếp Vũ An Hầu đang chỉ huy binh lính, yêu cầu một cỗ xe ngựa mà không được có binh lính đi theo. Vũ An Hầu lén nhìn về phía ta và Cố Lưu. Cố Lưu khẽ nâng tay ra hiệu, và Vũ An Hầu chấp nhận yêu cầu của bọn chúng, đem đến một chiếc xe ngựa mà không hề truy đuổi.
Khi bọn chúng nghĩ rằng đã thoát thân và sẽ sớm có thể phục hồi lại quyền lực, chúng không nhận ra rằng có một người đang trốn dưới gầm xe. Thập Ngũ đích thân đảm nhận việc này, ẩn mình dưới gầm xe và để lại dấu vết dọc đường đi.
Bên trong xe, những người khác đang bận rộn đổ lỗi cho nhau, hoàn toàn không có thời gian để kiểm tra chiếc xe.
Cố Cẩm lặng lẽ thúc ngựa phía trước, trong khi bên trong là một mớ hỗn độn. Khải Mẫn Đế sau chuyến đi săn rời cung, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Nữ nhân mà lão từng yêu nhất và viên quan lão tin tưởng nhất đã hợp sức mưu phản, nhất là Tôn thái hậu, sự phản bội rõ ràng khiến lão hoàng đế vô cùng căm hận. Khải Mẫn Đế không màng đến lưỡi dao kề cổ, phẫn nộ lao tới bóp cổ thái hậu, quyết tâm giết chết bà ta.
Liễu Thanh Thạch lạnh lùng đứng nhìn.
Nghe thấy tiếng động bên trong xe, Cố Cẩm cảm thấy không ổn, liền dừng ngựa và mở rèm xe, ngạc nhiên đến mức sững người. Khi lấy lại được bình tĩnh, hắn vội vàng lao tới cố gắng kéo cha mình ra, nhưng Khải Mẫn Đế, trong cơn thịnh nộ, đã không chút do dự đá hắn ngã nhào. Cố Cẩm buộc phải giằng lấy vũ khí từ tay Liễu Thanh Thạch, nhưng trong lúc hỗn loạn, hắn vô tình đâm chết cha mình.
Cố Cẩm đứng sững sờ, không tin vào mắt mình. Khải Mẫn Đế bị đứa con mà lão từng cưng chiều giết chết, đôi mắt mở to nhìn đôi mẹ con đầy oán hận, chết không nhắm mắt. Không biết từ khi nào, Tôn thái hậu cũng đã tắt thở, nét mặt vặn vẹo đáng sợ.
Một kết thúc đầy bi thảm.
Năm xưa, Khải Mẫn Đế đã âm mưu trong nhiều năm, tiêu diệt gia tộc Diệp, đẩy Diệp hoàng hậu vào lãnh cung và lưu đày thái tử, chỉ để đưa nữ nhân mà lão yêu vào cung, không ngờ rằng ngày hôm nay lại nhận được kết cục như vậy.
Còn Tôn thái hậu, người từng cao ngạo và hả hê khi Diệp hoàng hậu lâm nạn, từng cố tình tra tấn Cố Lưu, cũng không ngờ rằng cuối cùng bà ta lại chết dưới tay của nam nhân đã từng đem đến cho bà vô hạn vinh hoa phú quý.
Hai người bên cạnh đã chết, nhưng Liễu Thanh Thạch vẫn không hề nao núng, thậm chí còn tỏ vẻ bực bội, ném xác Khải Mẫn Đế xuống xe, định tiếp tục vứt xác Tôn thái hậu đi để nhanh chóng trốn thoát. Nhưng Cố Cẩm, sau khi hồi phục từ cú sốc lớn, đã ngăn cản, kiên quyết không để hắn vứt xác mẹ mình ra ngoài. Hai người tranh cãi gay gắt.
Lúc này, ta và Cố Lưu đã đến gần, đứng trên ngọn đồi không xa, ta giương cung nhắm thẳng vào Liễu Thanh Thạch, và một mũi tên đã xuyên qua chân hắn. Liễu Thanh Thạch ngã khỏi xe, đồng thời, Thập Ngũ từ dưới gầm xe xuất hiện, nhanh chóng khống chế Cố Cẩm, một đội quân lập tức kéo đến, nhanh chóng trói chặt hai người lại.
Các đại thần đi theo đều tận mắt chứng kiến cảnh tiên hoàng chết dưới tay con trai thứ, trong khi Cố Lưu là người đã bắt giữ kẻ phản nghịch để bảo vệ cha mình. Tất cả những gì đã xảy ra đều nhằm mục đích tạo ra cảnh tượng này, để cái chết của Khải Mẫn Đế trở nên hợp lý và giúp Cố Lưu nhận được sự ủng hộ của quần thần.
Liễu Thanh Thạch bị ta kéo đến một ngôi nhà nhỏ, đẩy hắn trước mặt mẫu thân ta.
“Kẻ thù của người đây. Tự tay báo thù đi.”
Ta tiện tay ném cho bà một con dao cùn.
Suốt bao năm, số lần ta và bà gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sau nhiều năm xa cách, bà thậm chí không buồn liếc nhìn ta, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Liễu Thanh Thạch. Sự thù hận tích tụ trong nhiều năm tràn ngập trong lòng bà, bà không chút do dự nhặt con dao cùn lên, đâm thẳng vào vết thương trên chân Liễu Thanh Thạch.
Khuôn mặt Liễu Thanh Thạch vốn điềm tĩnh trước mọi biến cố giờ đây cuối cùng cũng vặn vẹo, hắn rên rỉ trong đau đớn, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa. Mẫu thân ta như hóa điên, từng nhát dao đâm xuống, nhưng không chỗ nào là chí mạng. Đến cuối cùng, Liễu Thanh Thạch đã trở thành một người đẫm máu, còn sống trong đau đớn tột cùng, chỉ còn lại chút hơi tàn.
Khi máu gần như cạn kiệt, mẫu thân ta hỏi hắn tại sao lại làm như vậy, tại sao lại tàn nhẫn đến mức hại cả gia đình bà. Liễu Thanh Thạch yếu ớt ngẩng lên, đột nhiên cười, như thể hắn vừa nghe một câu chuyện hài hước. Nụ cười càng lúc càng lớn, ánh mắt hắn trở nên điên cuồng.
“Tại sao ư? Tất nhiên là vì ta cần thành tích để đứng vững trên quan trường! Nếu không đủ tàn nhẫn, giờ này ta vẫn là một tên nô bộc, suốt đời không có cơ hội ngóc đầu dậy, cha mẹ là nô bộc, con cháu cũng là nô bộc, đời đời kiếp kiếp không có cơ hội lật đổ số phận.
Nếu không đủ tàn nhẫn, ta sẽ chẳng bao giờ leo lên được vị trí ngày hôm nay, chỉ có thể là một kẻ tầm thường, bị những đứa con nhà quyền quý sai khiến. Bọn người tầm thường ấy sao lại có thể giẫm đạp lên đầu ta mà kiêu ngạo? Rõ ràng ta mới là người xuất sắc nhất trong kỳ thi đình, mười năm khổ học, nhưng không thể vượt qua nổi một câu nói của nội tổ mẫu của bọn họ, tại sao? Dựa vào cái gì chứ?
Ta không cam lòng, ta lúc nào cũng không cam lòng. Những kẻ sinh ra đã đứng trên đỉnh cao, không thiếu thốn thứ gì, cư nhiên có thể không tranh giành, có thể thiện lương, đúng đắn, rồi từ trên cao nhìn xuống mà chỉ trích ta tàn nhẫn, độc ác. Ta không sợ bất kỳ ai chỉ trích, bởi vì ta chính là kẻ tàn nhẫn, độc ác. Ta phải bất chấp tất cả, từng bước, từng bước leo lên, đạp tất cả bọn họ dưới chân!”
Liễu Thanh Thạch chính là con người như vậy. Hắn không phải là người không có tình cảm, nhưng tình cảm đối với hắn chỉ là thứ yếu, không bao giờ cản trở bước tiến của hắn. Điều hắn yêu nhất vẫn là bản thân, điều hắn coi trọng nhất vẫn là lợi ích. Tham vọng của hắn bùng cháy, có mục tiêu rõ ràng, và hắn sẽ bất chấp tất cả để đạt được.
Hắn nhìn ta, bật cười lớn.
“Ta, Liễu Thanh Thạch, không phải loại người không thể chịu đựng thất bại. Ta rất may mắn vì không phải thua dưới tay quyền quý, mà là thất bại trước chính con gái của mình. Ta thua không phải vì địa vị thấp kém, mà vì một nước cờ sai lầm.”
Hắn kéo tay mẹ ta, cùng con dao cùn trong tay bà, rồi tự mình cắt cổ, máu chảy ra, và Liễu Thanh Thạch dần lịm đi.
Một đời quyền thần âm thầm khép lại.
Mẹ ta vẫn chìm đắm trong quá khứ, có phần xúc động mạnh, thậm chí không che giấu sự căm ghét và thù hận đối với ta. Bà nhìn ta, nhíu mày, cầm lấy ấm trà bên cạnh ném thẳng vào trán ta. Cố Lưu phản ứng nhanh, kéo ta ra, nhưng không kịp hoàn toàn tránh né, chiếc ấm đập vào trán ta, làm rách da, máu chảy thành dòng.
“Ngươi là đồ nghiệt chủng hắn để lại, ngươi không nên sống trên đời này, sao ngươi không chết đi? Ngươi cũng nên chết đi!”
Mẹ ta phát điên, lấy bất cứ thứ gì trong phòng ném về phía ta, kể cả con dao dính máu cũng không do dự ném tới. Cố Lưu bảo vệ ta, kéo ta tránh né, mẹ của Cố Lưu nghe tiếng động chạy tới, đứng chắn trước ta, không thể tin được mà hỏi.
“Ngươi điên rồi à? Đó chẳng phải con gái ngươi sao?”
Bà ấy cố gắng thuyết phục mẹ ta.
“Con gái ấy mà, đừng đối xử với nó như thế. A Thao là đứa trẻ rất ngoan, xuất thân của nó không phải do nó chọn, nó rõ ràng chẳng làm gì sai cả.”
Rồi bà quay lại an ủi ta, nhưng thật ra ta chẳng cảm thấy buồn chút nào, chỉ lạnh lùng nhìn mẹ ta phát điên.
Rất lâu, rất lâu trước đây, tình cảm tự nhiên dành cho bà ấy đã bị bào mòn hết.
Cố Lưu từng dạy ta, hãy đối xử với bản thân như cách ta chăm sóc con thỏ nhỏ của mình. Khi tự coi mình là một con thỏ nhỏ, ta chợt nhận ra sự đáng thương của mình, và cũng hiểu rõ sự đáng ghét của người khác.
Trước đây, khi bị đánh mắng, ta không biết trốn, chấp nhận số phận như một cái túi trút giận, nhưng giờ đây ta đã bỏ được thói quen làm hài lòng người khác. Người đời thường nói “lục thân duyên cạn, tu được là không nợ nần gì nhau”.
Hai kiếp người, ta đã giúp bà báo thù, chăm sóc bà khi còn nhỏ, bảo vệ bà sống trong giàu sang khi lớn lên. Mặc dù sinh ra đã mang tội, ta ngoài mạng sống này, cũng chẳng nợ bà gì nữa. Ta bình tĩnh lau sạch máu trên trán, ôn hòa nói lời từ biệt.
“Mẫu thân, đây là lần cuối cùng ta gọi người như thế, mong từ nay về sau, ta và người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
Bà không nhận ra sự nghiêm trọng trong lời nói của ta, như thường lệ đáp lại ta bằng những lời lẽ cay độc.
“Vậy thì đi đi! Cút đi! Ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Ta không quay đầu lại, rời khỏi nơi đó. Tiếp theo, ta đến nhà giam, nhìn Cố Cẩm đang bị giam giữ, ta đưa cho hắn một chén rượu độc.
“Ngươi sống, đối với hắn là một mối đe dọa. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, như thế mới yên lòng.”
Ta nói với Cố Cẩm.
Người từng tự do, không ràng buộc như Cố Cẩm giờ đây trông thật bệ rạc, hắn nhìn ta một lúc lâu, cười khổ một tiếng đầy chua chát.
“Nàng đến đây một mình, không mang theo một tên thị vệ nào. Nếu ta muốn, có thể dễ dàng bắt nàng làm con tin để bỏ trốn…”
Mắt hắn đỏ lên, nhưng lần này hiếm hoi không rơi nước mắt, trong ánh mắt còn ẩn chứa sự uất ức và yếu đuối không giấu được. Hắn cầm lấy chén rượu độc, cúi đầu, đầy vẻ cô đơn.
“Tiểu Lưu, nàng biết rõ là ta thích nàng, nàng biết rõ ta sẽ không phản kháng. Cũng như mỗi lần ta đến tìm nàng, nàng đều gọi Liễu Hi Nghiên đến, ta biết rõ những thủ đoạn nhỏ của nàng, nhưng vẫn cứ để nàng đạt được mục đích hết lần này đến lần khác. Cũng như khi ta đã nhận ra người của nàng ẩn dưới xe ngựa, nhưng vẫn giúp nàng che giấu.”
Cố Cẩm chỉ là kẻ phóng đãng, nhưng không phải kẻ ngốc, hắn thực sự rất thông minh, thông minh hơn mẫu phi của hắn nhiều, điều này ta sớm đã nhận ra, nên vẫn luôn duy trì sự cảnh giác với hắn. Nhưng hắn dường như không có tham vọng, và không đồng tình với cách làm của mẫu phi hắn. Hắn suốt ngày chơi bời, sống qua ngày, khiến mẫu phi hắn tức giận, cảm thấy hắn thật vô dụng.