Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN Chương 22 TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN

Chương 22 TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN

11:22 sáng – 26/08/2024

Nhưng nàng ta chưa bao giờ thực sự muốn hại ta, Liễu Hi Nghiên là người có bản chất không xấu, vì vậy nàng ta lựa chọn giả vờ không gặp, để chúng ta lặng lẽ đi qua nhau.

Rời khỏi thành, trên đường chúng ta lại gặp một người khác, Liễu Tích Dung đứng chờ ở ven đường chặn xe ngựa.

Trong cung không ai chủ trì, nhiều người đã ăn trộm của cải rồi bỏ trốn. Liễu Tích Dung mặc đồ cung nữ, chắc chắn cũng là trốn ra ngoài.

Nàng ta nói với Vệ Khinh Vũ.

“Ta biết ngươi quen biết với Liễu Thiêm, chắc chắn nàng đang ở trên xe của ngươi. Ta có thứ muốn giao cho nàng ấy.”

Vệ Khinh Vũ không chịu thừa nhận có quen biết ta, dứt khoát gọi người đánh xe tránh sang một bên. Liễu Tích Dung chạy theo xe ngựa một đoạn rất dài, vẫn không chịu từ bỏ. Ta nhìn nàng ta, trầm ngâm một lúc, rồi quyết định tin nàng ta một lần.

Ta nhảy xuống xe, nhìn Liễu Tích Dung từng bước chạy tới, dừng lại trước mặt ta, có chút khó chịu khi không biết nên xưng hô với ta thế nào, rồi đưa cho ta một chiếc khăn tay được cuộn lại.

“Đốt ngón tay của hắn, ta đã giành lấy từ trong đám đông.”

Tay ta run lên, đột nhiên cảm thấy chiếc khăn tay nặng ngàn cân.

Ta cẩn thận mở khăn tay ra, bên trong là một đoạn xương đuôi nhỏ, rồi lại gói lại, vô thức nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Cảm ơn.” Ta khẽ nói.

Khi ta quay người định rời đi, Liễu Tích Dung lại gọi ta lại. Giọng nàng ta khàn đặc, nói. 

“Trước đây, ta cứ nghĩ phụ thân thật sự quan tâm đến việc học của ta. Mỗi khi được tiên sinh khen ngợi, ta luôn đem tác phẩm mình tự hào nhất cho ông xem. Cho đến một ngày, ta phát hiện những thành quả mà ta thức đêm học hành cực khổ để đạt được, ông chưa từng xem qua một cách nghiêm túc, tất cả đều bị ông tiện tay vứt bỏ. Cảnh tượng đó, ta mãi không thể quên được.

Khi ấy, ta đã nói rằng ‘Ngươi chỉ là một quân cờ, chẳng ai quan tâm đến ngươi và những thứ tầm thường của ngươi, từ đầu đến cuối ngươi chỉ là một kẻ đáng thương không ai thèm muốn’ thực ra là ta đang chế giễu chính mình.”

Liễu Tích Dung do dự một lúc, ngập ngừng tiếp tục.

“Ta từng quá chấp nhất với việc giành được sự yêu thương của phụ thân, bất chấp tất cả, còn lợi dụng ngươi, khiến ngươi phải đau lòng như vậy, là lỗi của ta. Ta xin lỗi… Sau này, ta đã đào lại chiếc khăn tay cũ rách mà ngươi chôn xuống, từ từ giặt sạch và khâu lại. Những hình thêu trên đó thực sự rất dễ thương, sống động như thật…”

Liễu Tích Dung dè dặt hỏi một câu.

“Ta có thể… có thể gọi ngươi là muội muội không?”

Liễu Tích Dung có lẽ đã hối hận. Từ nhỏ, nàng ta không được ai yêu thương, nên khao khát sự chú ý của phụ thân. Nhưng khi quay đầu lại, nàng ta mới nhận ra, người thực sự quan tâm đến nàng là ta – lại bị chính tay nàng ta đẩy ra xa.

Tiếc rằng, đã quá muộn rồi.

Ta không còn khao khát chút tình cảm mỏng manh đáng thương đó nữa. Một người đã từng nhận được tình cảm tốt đẹp nhất sẽ không dễ dàng bị lay động bởi chút tình cảm không đạt yêu cầu. Có lẽ đây cũng là một phần ý định của Cố Lưu, hắn dạy ta không còn dễ dàng bỏ qua cho những kẻ đã từng làm tổn thương mình chỉ vì chút tình yêu rẻ mạt.

Ta kiên quyết trả lời.

“Không được.”

Ta bước lên xe ngựa, nhìn bóng dáng Liễu Tích Dung ngày càng xa dần, nàng ta đứng lặng người, mang theo nỗi tiếc nuối và cô độc vô tận.

Bọn ta tiếp tục đi về phía nam, cuối cùng đến một hòn đảo không ai biết đến. Mùa đông cuối cùng đã qua, mùa xuân bắt đầu, hoa nở rộ khắp nơi ở phương nam.

Đó là một hòn đảo nhỏ xinh đẹp và yên bình, cách biệt với thế giới bên ngoài, có những ngôi nhà ấm cúng, bên trong có một số tiền lớn mà Cố Lưu để lại cho ta, cùng những người mà hắn đã đích thân huấn luyện để bảo vệ ta.

Mẫu thân ta cũng ở đây, vẫn sống, vẫn ở đây. Lúc đó ta mới biết, Liễu Thanh Thạch thực sự đã có ý định dùng một kẻ thế thân, giả làm mẫu thân ta để bị giết dưới tay Cố Lưu nhằm kích động ta. Nhưng Cố Lưu đã biết trước điều này. Hắn đã sử dụng một cách nào đó, thay thế kẻ thế thân bằng chính mẫu thân thật của ta, sau đó đâm một nhát vào chỗ không nguy hiểm đến tính mạng, khiến mọi người nghĩ rằng mẫu thân ta đã chết.

Thực tế, đó là cách để hắn cứu bà ra ngoài, từ đó không phải chịu sự khống chế của người khác. Hắn đã để lại cho ta một con đường lui hoàn toàn an toàn.

Ta ôm chặt đoạn xương ngón tay ấy trước cửa và bật khóc.

Sau đó, bên ngoài tình hình ra sao, ta cũng không còn biết nữa. Vệ Khinh Vũ cũng ở lại đây, nàng nói đã hứa với Cố Lưu sẽ chăm sóc ta, nên không chịu rời đi.

Ta không hiểu làm sao Cố Lưu có thể khiến một người vốn chỉ có lòng thù địch với hắn lại trở nên ngoan cố tuân theo lời hắn như vậy. Về sau ta mới hiểu, Vệ Khinh Vũ từng đâm ta một kiếm, suýt khiến ta mất mạng dưới tay nàng ta, nên trong lòng nnagf luôn mang cảm giác tội lỗi.

Vệ Khinh Vũ làm bánh rất ngọt, đó là vì khi cha nàng ở chiến trường có một lần hết đạn dược, chính những chiếc bánh ngọt mà mẹ nàng đã làm cho ông mới giúp ông sống sót. Từ đó, mẹ của Vệ Khinh Vũ luôn làm bánh rất ngọt, và cũng dạy nàng làm như vậy.

Vệ Khinh Vũ từng nói, lúc nhỏ nnagf học làm bánh từ mẹ là vì muốn trở thành một nữ tướng quân, trấn giữ biên cương, việc mang bánh ngọt ra chiến trường là truyền thống tốt đẹp của gia đình. Nàng sợ sẽ không có ai làm bánh cho mình, nên tự học cách làm. Sau đó, nàng vào cung, cứ lần lữa mãi, rồi lại đi cùng ta đến hòn đảo xa xôi này, vẫn tiếp tục chần chừ. Chần chừ nữa rồi chần chừ mãi, năm tháng qua đi, cho đến khi chết, Vệ Khinh Vũ vẫn chưa bao giờ trở lại vùng biên cương nơi mình lớn lên.

Kiếp trước, chúng ta đều sống rất lâu, trong suốt quãng thời gian dài đó, ta cứ bám lấy ký ức cũ, không thể bước ra được.

Trước đây, mỗi lần Cố Lưu bị thương, bị trúng độc, ta đều tự trách mình sao không học y thuật, không thể cứu hắn ra khỏi nỗi đau vô tận ấy. Vì vậy, sau này ta đã học y thuật, đọc hết các sách y trên thế gian, đi khắp núi non sông hồ, cứu vô số người. Nhưng người ta muốn cứu đầu tiên lại không có cơ hội.

Trong mỗi đêm ta tỉnh giấc, ta đã tưởng tượng đi tưởng tượng lại không biết bao nhiêu lần, rằng ngày Cố Lưu chết, ta đã quay về quá khứ và cứu hắn. Nhưng về sau, ta nhận ra điều đó chẳng có ý nghĩa gì, hoàn toàn vô nghĩa.

Dù hôm đó Cố Lưu không chết, cơ thể hắn đã suy kiệt, cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

Dù hôm đó không xảy ra bạo loạn, có lẽ vài ngày sau, hoặc vài tháng sau, rồi cũng sẽ có người dẫn đầu, tiếp nối nhau lật đổ bạo chúa.

Dù không ai phản loạn, Cố Lưu vẫn sẽ tự trói buộc mình trong cái kén, không thể có một kết cục tốt đẹp.

Vì nội tâm của hắn đã tan vỡ, hắn luôn tự hủy hoại bản thân mình.

Giống như những nam nhân mạnh mẽ lang thang trên phố, người ta sẽ chỉ thắc mắc tại sao họ không đi tìm một công việc nào đó, chí ít cũng có chỗ nương thân, nhưng không ai biết rằng thứ họ thiếu không phải là sức mạnh thể chất, mà là sức sống bên trong, là động lực để tiếp tục sống.

Trong các câu truyện, nữ chính có thể cứu rỗi nhân vật phản diện dễ dàng, chỉ cần yêu đương là có thể giải quyết mọi khó khăn.

Nhưng…

Nhưng một người bên trong không còn chút sức sống nào thì làm sao có thể được cứu rỗi bởi một tình yêu hời hợt chứ?

Vì vậy, lúc ấy ta đã nghĩ thông suốt, nếu thực sự có thể quay lại quá khứ, ta muốn để Cố Lưu biết yêu thương bản thân và người khác, và không bao giờ từ bỏ chính mình.

Giống như cách hắn từng chút một dạy ta vậy.

35

Ta tỉnh lại sau cơn hôn mê, thấy trong điện chỉ còn lại Cố Cẩm và Liễu Hi Nghiên. Hai người họ có lẽ đã thay phiên nhau canh chừng bên giường ta, Liễu Hi Nghiên ngủ gục ở cuối giường, còn Cố Cẩm thì chống tay trên bàn, đầu gật gù. Khi thấy ta tỉnh, Cố Cẩm lập tức đứng phắt dậy, bước nhanh đến bên giường.

“Tiểu Liễu, nàng tỉnh rồi!”

“Cuối cùng nàng cũng tỉnh, suýt nữa dọa chết ta rồi. Nàng có đau không? Liễu Hi Nghiên đúng là đứa tiểu nha đầu hư hỏng, lần này về ta nhất định bắt phụ thân nàng ta bị cấm túc ba trăm năm, bù thêm hai trăm năm nữa mới đủ. À phải rồi, ngự thiện phòng đang nấu cháo tiểu mễ, cháo trắng và các loại điểm tâm khác, nàng có đói không? Muốn ăn gì, ta sẽ bảo người mang đến…”

Ta nói muốn uống nước ấm, cắt ngang dòng lải nhải của hắn. Cố Cẩm vội vàng hầu hạ rót trà, một chút dáng vẻ hoàng đế cũng không có. Nhìn ta từ từ uống nước, ánh mắt hắn bỗng nhiên tối sầm lại.

“Tiểu Liễu, thái y nói vết thương của nàng không nghiêm trọng, nhưng… nhưng họ nói nàng có bệnh tim, khi phát tác rất đau đớn, và rất khó chữa. Nhưng ta chưa bao giờ thấy nàng biểu hiện ra, sao nàng lại phải chịu đựng như vậy…”

Ta giả vờ không nghe rõ lời hắn, đặt cốc xuống, tự nhiên chuyển chủ đề.

“Hãy đưa Liễu Hi Nghiên về nhà đi. Trời đã khuya rồi, mẫu thân nàng chắc chắn đang rất lo lắng.”

Ta muốn đuổi Cố Cẩm đi, không muốn nghe hắn nói thêm gì nữa. Ta thực sự rất mệt mỏi. Cố Cẩm nghe lời, nhưng trước khi đi, hắn đặc biệt giải thích với ta.

“Tiểu Liễu, ta chỉ coi A Nghiên như muội muội của mình. Thật ra nàng ấy cũng không phải thích ta, nàng chỉ không phân biệt được thế nào là thích, thế nào là tình bạn và tình thân. Phụ thân nàng từ nhỏ đã cố tình dẫn dắt, nhồi vào đầu nàng tư tưởng rằng nàng phải trở thành hoàng hậu tương lai, và nàng chỉ có ta là lựa chọn duy nhất. Nàng thực sự thích một người khác, nhưng chính nàng cũng chưa nhận ra điều đó.”

“Ta biết.” 

Ta không quan tâm đến những chuyện vốn không liên quan gì đến mình, chỉ muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi.

Ta biết Liễu Hi Yên thích tên tiểu thị vệ đã lớn lên cùng nàng ta, người đã theo nàng từ nhỏ. Kiếp trước, khi ta gặp nàng ở ngõ hẹp, nàng đang ôm một chiếc hũ tro cốt không rõ của ai, mắt sưng đỏ vì khóc, thần sắc đờ đẫn, giọng điệu u ám. Sau đó, ta nghe nói nàng đã minh hôn với một người đã khuất, mặc áo trắng thủ tiết suốt mấy chục năm.

Chiếc hũ tro ấy là của tiểu thị vệ đã hy sinh trong loạn lạc để cứu nàng.

Kiếp trước, Liễu Thanh Thạch cũng lâm vào tình trạng hồn bay phách lạc như vậy sau khi nghĩ rằng mẫu thân ta đã chết, hắn vô cùng hối hận và khổ sở.

Kiếp này, sau khi Lý phu nhân rời đi, Liễu Thanh Thạch cũng đã không cam tâm và cố gắng tìm cách vãn hồi nhiều lần, nhưng đều bị từ chối, hắn cũng đã suy sụp trong một thời gian dài.

Bao gồm cả Liễu Tích Dung và phụ hoàng của Cố Lưu…

Rất nhiều người, luôn phải mất đi mới biết trân trọng, mới hiểu ra mà hối hận.

Khoảnh khắc này, ta bỗng rất muốn gặp lại Cố Lưu.

Sau khi vết thương lành được một nửa, ta làm một chiếc đèn cầu phúc, lại viết dòng chữ quen thuộc—”Nguyện quân, trường mệnh bách tuế, tuế tuế bình an.”

Chiếc đèn cầu phúc từ từ bay lên bầu trời đêm. Đêm nay trăng sáng, không có gió, không có tuyết, cũng chẳng phải ngày lễ hội gì. Trong màn đêm bao la, chỉ có một chiếc đèn lẻ loi, nhẹ nhàng bay lên, hướng về phía vầng trăng sáng.

Người hiện tại và cố nhân, đều ngắm cùng một vầng trăng.

Người trong cung và người ngoài cung đều ngẩng đầu, có thể thấy một điểm sáng đơn độc trong bóng đêm.

Đêm hôm sau, ta bị một tiểu cung nữ đánh thức. Nàng ấy phấn khởi nói.

“Liễu đại nhân, ngài mau ra ngoài xem, đẹp lắm!”

Ta bước ra ngoài, trước mắt là vô số chiếc đèn sáng, lơ lửng giữa không trung, ánh sáng lấp lánh, chiếu rọi cả bầu trời đêm.

Tiểu cung nữ bên cạnh bỗng ngất xỉu, Cố Lưu từ trong bóng tối chầm chậm bước ra. Mái tóc đen dài rũ xuống, vài lọn vương trên bộ y phục màu tía, dáng vẻ thanh tú như tiên, đôi tay dài như ngọc đang cầm một chiếc đèn cung đình.

“Nàng có thích không?” 

Hắn khẽ hỏi, ta gật đầu. Cố Lưu kéo ta lên.

“Đi nào, ta sẽ dẫn ngươi lên điện cao nhất trong cung để ngắm.”

Hắn cầm đèn, dẫn ta đi qua con đường nhỏ vắng vẻ, tối tăm, quanh co, rồi đến tòa quan tinh lầu. Cùng lúc đó, các đại quân đã sẵn sàng, lặng lẽ tiến vào hoàng đô, nhanh chóng phá cửa thành, bao vây chặt chẽ hoàng cung, cùng với phủ nhiếp chính vừa đổi bảng hiệu bên cạnh.

Khi Tôn thái hậu và tân Nhiếp Chính Vương vẫn đang đắm chìm trong giấc mộng cai quản thiên hạ, thì vị tiên hoàng mà họ tuyên bố đã băng hà đã trở về với vẻ mặt giận dữ, dưới sự bảo vệ của Vũ An Hầu.

Tình hình lập tức trở nên căng thẳng, sự tình thay đổi khôn lường.

Trong khi đó, Cố Lưu – kẻ đứng sau điều khiển mọi chuyện lại đang kéo ta lên mái nhà của quan tinh lầu, nếu thái giám trưởng quan sát thiên văn biết được, e rằng sẽ tức đến mức nhảy dựng lên mất.

Trên cao gió lạnh, Cố Lưu không biết biến đâu ra một chiếc lò sưởi ấm áp vừa đủ, đặt vào tay ta, rồi cởi áo khoác của hắn ra, quấn chặt lấy ta. Ta vốn thấy hơi lạnh, nhưng giờ lại bắt đầu thấy nóng.

Cố Lưu nói hắn lạnh, vòng tay ôm ta qua lớp áo dày cộm, ôm chặt lấy ta, hai người tựa sát vào nhau. Hắn mỉm cười, khóe môi cong lên đầy đắc ý, ánh mắt rạng rỡ như hào quang, sáng rực như mây trời.

“A Thao, ta sẽ cố gắng sống đến một trăm tuổi, nàng sẽ luôn ở bên ta, đúng không?”

Chiếc đèn cầu phúc ấy, xem ra lại bị hắn nhặt về rồi.

Trái tim ta đau nhói, nhẹ nhàng nói dối.

“Sẽ mà.”

Đêm nay, hoàng đô lãng mạn mà đẫm máu, một bên là ngàn vạn ngọn đèn sáng rực như dải ngân hà rơi xuống trần gian, có thể với tay chạm tới, một bên là khói lửa chiến tranh, tranh đoạt quyền lực, một vở kịch hoàng quyền đầy kịch tính và gây chấn động lòng người.