Vào ngày săn bắn mùa thu, hoàng đế tượng trưng cưỡi ngựa đi săn một vài con thú hoang, nhưng đột nhiên bị bao vây bởi một đội quân xa lạ đông đảo. Cố Lưu đã cứu cha mình và cùng hoàng đế bị dồn đến vách đá, cuối cùng cả hai cùng nhau nhảy xuống.
Dưới vực không tìm thấy ai, hoàng đế và Yến vương đều mất tích sau cuộc ám sát. Triều đình không còn ai đứng đầu, Liễu Thanh Thạch được mời ra khỏi ngục để ổn định tình hình. Hắn giả vờ cho người tìm kiếm vài ngày, rồi tuyên bố không thể tìm thấy, và bắt đầu tổ chức tang lễ, đồng thời nhanh chóng sắp xếp cho vị hoàng đế mới lên ngôi.
Nhị hoàng tử lên ngôi, và Tôn quý phi, người đã bị giáng thành Mỹ nhân, ngay lập tức trở thành thái hậu, nắm quyền nhiếp chính. Liễu Thanh Thạch phục hồi chức Tể tướng, và cuối cùng được phong làm Nhiếp chính vương.
Mọi thứ diễn ra đúng như ý họ, vẻ vang vô hạn.
Nhưng liệu Cố Lưu có dễ dàng bị đối phó như vậy sao?
Chúng ta để họ thành công một lần để lôi kéo hết các thế lực ngầm ra ánh sáng, sau đó sẽ tiêu diệt hết bọn họ khi họ ít đề phòng nhất, không để lại bất kỳ mối đe dọa nào.
Mọi thứ diễn ra đúng như chúng ta dự định, nhưng có một sự cố xảy ra. Trong lúc hỗn loạn ở trường săn, ta không may bị lạc và bị Liễu Thanh Thạch bắt giữ. Trong thời gian Cố Lưu biến mất cùng Hoàng đế, ta bị giam lỏng trong phủ của mình.
Ta không ngờ rằng ngay đêm đó, Cố Lưu đã mạo hiểm đến tìm ta, muốn đưa ta đi, nhưng ta đã từ chối. Nếu ta biến mất lúc này, chắc chắn sẽ khiến họ nghi ngờ.
Bị giam lỏng vài ngày, ta nhận ra rằng mình không cần phải lo lắng về sự an toàn của bản thân. Liễu Thanh Thạch thực sự không muốn hại ta, hắn không nỡ giết ta. Trong ba cô con gái của hắn, ta là người tàn nhẫn nhất, thông minh nhất, xinh đẹp nhất, và vì thế cũng được hắn quý trọng nhất.
Khi ta đang còn là mối đe dọa, dù ta vô tội, hắn vẫn không ngần ngại giết ta. Nhưng khi ta không còn là mối đe dọa nữa, dù ta đã từng bày mưu đối phó với hắn, hắn cũng không để tâm, vẫn muốn ghi tên ta vào gia phả.
Hơn nữa, còn có Cố Cẩm, kẻ đã mặc hoàng bào cao quý, ngồi trên ngai vàng, nhưng vẫn không có chút khí phách nào. Khi Tôn thái hậu đến gây rắc rối cho ta, hắn liền cầm một sợi lụa trắng đứng dưới gốc cây mà gào khóc, dọa rằng sẽ treo cổ nếu ai đó dám làm hại ta. Làm một hoàng đế bù nhìn, hắn cũng khiến cho các quyền thần và thái hậu không ít lần phải đau đầu.
Điều duy nhất không tốt là Cố Cẩm muốn lập ta làm hoàng hậu, lần này ngoài Liễu Hi Nghiên ra không ai phản đối. Dù sao, với một hoàng đế bù nhìn, ai ngồi trên ngôi vị hoàng hậu cũng không quan trọng.
Ta bị đổi chỗ giam lỏng, lần này là ở trong cung. Liễu Hi Nghiên ngay lập tức từ trang viên trở về, giận dữ cầm kiếm xông vào, chỉ thẳng vào ta.
“Tại sao ngươi lại làm hoàng hậu?”
Cố Cẩm vội kéo ta đứng sau lưng mình, chắn trước mũi kiếm, cố gắng dùng lời lẽ để thuyết phục nàng.
“A Nghiên, đao kiếm vô tình, nàng hãy cất kiếm đi rồi hãy nói chuyện, được không?”
Liễu Hi Nghiên giận dữ hét lên không được, khi hai người đang căng thẳng, ta lách qua Cố Cẩm, tay mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy mũi kiếm sắc nhọn, trong chốc lát cả điện lặng ngắt.
Trong ánh mắt hoang mang của Liễu Hi Nghiên, ta chậm rãi, nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm vào ngực mình từng chút một. Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, với nụ cười nhạt, giọng nói nhẹ nhàng.
“Tại sao ngươi cứ luôn chỉ biết hù dọa người khác thế?”
Tính cách của Liễu Hi Nghiên tuy kiêu ngạo, nhưng không đến mức coi thường mạng sống con người. Nàng cứng đờ, đến khi máu chảy xuống thanh kiếm và dính lên tay, nàng mới phản ứng, mặt tái mét, kéo lấy Cố Cẩm mà hét lên.
“Mau gọi ngự y! Nhanh lên, nhanh lên!”
Cố Cẩm liền bế ta chạy thẳng đến Thái y viện, các ngự y cuống cuồng tiếp nhận ta, còn Liễu Hi Nghiên không chịu rời đi, khóc nức nở bên cạnh, lẩm bẩm.
“Liễu Thiêm, ngươi đúng là đồ điên! Ngươi tuyệt đối không được chết!”
Âm thanh nghe vào tai thực sự rất ồn ào, ta tự đâm mình, tất nhiên biết đâm vào chỗ nào không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đau đớn là điều không thể tránh khỏi. Ta làm vậy thực ra là để tránh việc phải thị tẩm, kéo dài thời gian trước lễ lập hậu, một cách tạm thời nghĩ ra, không phải quá chu toàn.
Vết thương đau đớn, trái tim cũng đau đớn.
Cảnh tượng ồn ào này giống hệt như khi kiếp trước ta bị Vệ Khinh Vũ đâm xuyên tim.
Ta đau đến mức đầu óc mụ mị, giữa tiếng ồn ào, ta dần lịm đi.
34
Kiếp trước, Cố Lưu cũng đã từng nói muốn lập ta làm hoàng hậu, nhưng chỉ nói một lần duy nhất, sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn liền phủ nhận ngay, từ đó không bao giờ nhắc lại nữa.
Khi đó vẫn là mùa đông, trùng với ngày giỗ của mẹ hắn, tâm trạng của Cố Lưu tự nhiên không tốt. Thêm vào đó, trời lạnh khiến bệnh đau chân tái phát, cùng với chất độc còn sót lại trong cơ thể, khiến hắn ngày càng mất kiểm soát, khiến máu đổ khắp trong cung lẫn ngoài cung. Cho đến khi bạo chúa rời cung đi tế lễ mẹ, ai nấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Đêm đó, tiếng tuyết rơi rì rào hòa lẫn với âm thanh lạ, ta cảnh giác tỉnh dậy, dựa vào ánh nến mờ nhạt, nhìn thấy trong căn phòng tối đen có một bóng đen lù lù.
Là Cố Lưu.
Ta cầm nến bước lại gần, mới nhận ra hắn đầy thương tích, bụng vẫn còn rỉ máu, mắt đỏ ngầu, nhưng người lại yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Cố Lưu trên đường về cung bị ám sát, tất cả hộ vệ tùy tùng đều đã chết, bên phía địch cũng chết không ít, cuối cùng chỉ còn lại hắn, lặng lẽ quay về cung, không vào phòng của mình, cũng không tìm ngự y, mà lẻn qua cửa sổ vào phòng ta.
Bạo chúa luôn bài xích tất cả các ngự y, ta sớm nhận ra điều đó. Có lẽ là do thời niên thiếu từng bị coi là người thử độc, hoặc cũng có thể là do hắn sợ rằng trong số các ngự y cũng có người muốn hại hắn.
Dù sao thì vết thương của hắn, hắn luôn tự mình băng bó, bệnh lâu ngày thành thạo, cũng khá thuần thục, chỉ là thường để lại những vết sẹo gập ghềnh. Ngồi trên ngai vàng cao quý nhất thiên hạ, nhưng lại giống như một con chó hoang trốn trong góc tự mình liếm láp vết thương. Đặc biệt là trong trạng thái thần trí mơ hồ như vậy, ai đến gần đều bị hắn giết, nhưng dường như hắn không bài xích ta.
Ta cẩn thận cởi áo ngoài của hắn, xử lý vết thương, đốt lửa than sưởi ấm người, nấu cháo nóng từng chút từng chút đút cho hắn. Ánh mắt của Cố Lưu dần dần trở nên sáng rõ, qua ánh nến ấm áp nhìn vào ánh mắt ta, bát cháo ấm vẫn nằm trong tay ta.
Trong mắt hắn đầy vẻ mơ hồ, trong thoáng chốc, có một thứ gì đó mang theo hơi ấm của sự quyến luyến và yếu đuối hiện lên. Hắn ôm chặt lấy ta, rất lâu không nói gì, cuối cùng bát cháo cũng nguội lạnh, giọng hắn khàn đặc.
“A Thao, hay là nàng làm hoàng hậu của ta đi. Ta sẽ đuổi hết những kẻ vô dụng trong cung đi, chỉ còn lại nàng và ta. Những kẻ trong triều có tâm phản nghịch, ta sẽ từ từ loại bỏ, mời lại những lão thần trung thành đã bỏ đi vì tức giận, đối xử tốt với giang sơn xã tắc, với bách tính lê dân, dốc lòng trị quốc, minh quân nhật nguyệt. Sau đó, để cho họ khen ngợi rằng đó là nhờ có hoàng hậu đức độ, quân vương biết quay đầu…”
Có lẽ trong khoảnh khắc đó, dưới ánh nến ấm áp, hắn đã có động lực để cứu rỗi chính mình.
Nhưng khi hắn nói đến đây thì bắt đầu ho, ho ngày càng dữ dội, cuối cùng phun ra một ngụm máu đen lớn, trong mắt hắn ngay lập tức mất đi vẻ ấm áp, thần sắc cũng không còn mơ hồ, trở lại với vẻ u ám, khó lường như thường lệ.
Hắn đưa tay đánh đổ bát cháo đã nguội, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi và xa cách.
“Chỉ là nói đùa thôi, nàng không cần để tâm.”
Đêm đó, Cố Lưu nằm ngủ say bên cạnh giường ta, sáng hôm sau khi ta tỉnh dậy, hắn đã không còn ở đó. Sau này khi ta hỏi lại, hắn cũng một mực phủ nhận, không nhắc lại chuyện đó nữa.
Về sau mới ta hiểu ra, lúc đó Cố Lưu đã cảm nhận được mình không còn sống được bao lâu nữa, cơ thể hắn suy kiệt đến mức sắp sụp đổ, ngụm máu đen đó giống như một cú đòn cảnh báo hắn không nên mơ tưởng quá nhiều.
Hơn nữa, khi đó giang sơn xã tắc đã bị hắn tàn phá tan hoang, bách tính lê dân căm ghét hắn đến tận xương tủy, hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có kết cục tốt, vì vậy cũng không để lại đường lui cho mình. Cục diện như vậy, không thể trong thời gian ngắn mà thay đổi để trở nên tốt đẹp được.
Lúc đó, tất cả mọi người đều mong muốn Cố Lưu chết đi càng sớm càng tốt.
Liễu Thanh Thạch lại dùng mẹ ta để đe dọa, thúc giục ta nhanh chóng sử dụng chất độc mà hắn đã đưa, ta kéo dài mãi, rồi một ngày nọ, Liễu Thanh Thạch “đại từ đại bi” cho phép mẹ ta vào cung thăm ta. Ta vừa bước tới đón, đã thấy bà rút ra vũ khí giấu kín lao về phía Cố Lưu, còn Cố Lưu, không hề do dự, rút kiếm của thị vệ bên cạnh, đâm thẳng vào thân thể gầy gò của mẹ ta.
Mẹ ta gục xuống trong vũng máu.
Cố Lưu quay đầu lại, nhìn thấy ta, hắn dừng lại trong chốc lát, lau sạch máu trên tay, nhìn ta với giọng điệu lạnh lùng.
“Hận cô độc ác sao?” Hắn hỏi.
Ta từ đầu đến cuối đều ở trong trạng thái bàng hoàng, bàng hoàng bước tới kiểm tra hơi thở của mẹ, rất yếu, bà sắp chết rồi, rõ ràng không thể cứu được nữa, rồi lại bàng hoàng nhìn Cố Lưu.
Ta có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, Liễu Thanh Thạch không biết đã dùng cách gì, khiến mẹ ta lấy trứng chọi đá, mưu sát Cố Lưu. Thành công thì tốt, nếu thất bại cũng không sao, lalij có thể khiến ta căm hận Cố Lưu, để ta nghe theo lời sắp đặt của hắn mà hạ độc bạo chúa.
Nhưng Cố Lưu rõ ràng biết đó là mẹ ta, nhưng vẫn không hề nương tay, không hề để lại chút tình cảm nào. Điều này ta không thể hiểu được.
Nhưng ta đã đợi rất lâu, Cố Lưu vẫn không giải thích gì.