Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN Chương 19 TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN

Chương 19 TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN

11:20 sáng – 26/08/2024

33

Ván cờ lớn này cuối cùng cũng đã đến lúc hạ màn rồi.

Liễu Hi Nghiên sinh non, từ nhỏ sức khỏe yếu, thường xuyên ốm đau, lại ít khi sống ở phủ Tể tướng. Liễu phu nhân thương con, suốt mười mấy năm qua, mỗi tháng đều lên núi cầu phúc cho con gái, mong nàng khỏe mạnh và gặp nhiều may mắn.

Để dễ dàng gặp nàng một cách hợp lý hơn, ta đã sớm đến không theo định kỳ ở một ngôi chùa trước vài tháng, nói là để cầu phúc cho hoàng đế, nhưng thực chất là ngồi vô công rồi nghề bên cạnh một lão hòa thượng câu cá. 

Câu rồi lại thả, thả rồi lại câu. Ta ở bên cạnh quấy phá, con cá lớn xấu xí thì nướng ăn, bọn mèo hoang tụ tập bên cạnh giành ăn với ta, những con cá nhỏ đẹp đẽ thì không nỡ thả, giữ lại hết cho Cố Lưu nuôi, còn những con khác thì thả đi. Ta tự nuôi cá thì cá chết hết, may mắn là Cố Lưu cái gì cũng giỏi. 

Lão hòa thượng tự mình không sát sinh, nhưng cũng chẳng ngăn cản ta.

Ta không cần cầu phúc cho ai cả, vì từ rất lâu rồi, ta đã cầu xin trời xanh vô số lần, và thực tế đã chứng minh rằng chẳng có ích gì. Nếu ta muốn ai đó khỏe mạnh và gặp may mắn, ta sẽ tự mình từng bước từng bước mưu tính.

Ngày hôm đó cũng là ngày Liễu phu nhân lên núi. Ta đã ngồi nghe lão hòa thượng giảng kinh cho các tiểu hòa thượng rất lâu, khi nghe tin bà đến, ta liền đứng dậy đi ra ngoài. 

Bầu trời đen kịt, không ngoài dự đoán, một cơn mưa lớn bất ngờ đổ xuống, ta liền tìm một cái đình gần đó để trú mưa. Không lâu sau, trên đường về, Liễu phu nhân cũng vào đình để tránh mưa.

Ta đứng ở rìa đình, nhìn xa xa về những dãy núi xơ xác, mưa mù mịt phủ kín, làn hơi nước mát lạnh phả vào mặt. Ta quay lại chào Liễu phu nhân một tiếng, Liễu phu nhân không khỏi quan sát ta một cách cẩn thận. Ta bắt chuyện với bà, sau một lúc trò chuyện, ta nói.

“Phu nhân, ta có một câu chuyện nhỏ, ta nghĩ rằng bà chắc chắn sẽ khá hứng thú đấy. Ngày xưa, có một thư sinh xuất thân thấp kém…”

Ánh mắt bà tràn ngập sự hiểu biết, bà nghĩ rằng ta đang nói về chuyện của mẹ ta và Liễu Thanh Thạch, nhưng ta lại kể rằng.

“Hắn không từ thủ đoạn nào để tiến vào hoàng thành, đạt được danh hiệu Trạng nguyên, cưỡi ngựa diễu phố, phong quang vô hạn. Nhưng không lâu sau, hắn phát hiện ra rằng, những kẻ bị hắn đánh bại lại có chức vụ cao hơn hắn, vì bọn họ đều xuất thân từ những gia tộc lớn, chỉ có hắn là không có gốc rễ và chỗ dựa, con đường quan lộ của hắn vì thế cũng chẳng có tương lai mấy cho kham.

Hắn không cam tâm dừng lại ở đó, nên đã nhắm vào một trong những gia tộc quyền thế nhất ở kinh thành, dó là đích nữ của nhà họ Lý. Trong một lần nàng ta đi dạo, hắn đã đọc một bài thơ phù hợp với sở thích của nàng, khiến nàng chú ý. Hai người càng ngày càng rất có duyên, luôn tình cờ gặp nhau ở nhiều nơi, Lý tiểu thư dần dần rơi vào lưới tình, cuối cùng lấy hắn làm phu quân. Nhưng nàng lại không biết rằng, tất cả những cuộc gặp gỡ của hai người đều là do hắn cố ý sắp đặt, bao gồm cả lần hắn suýt để nàng bị làm nhục rồi đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân.

Sau khi thành hôn, để lấy lòng nhà họ Lý và tạo dựng hình tượng vị trượng phu yêu thê tử, hắn đã đuổi hết các thiếp thất trước đó. Một lang quân tốt như vậy, ai cũng không thể ngờ rằng hắn lại tự tay sắp đặt cho vị thê tử đang mang thai của mình ngã xuống nước, đổ tội cho thiếp của kẻ thù chính trị của hắn, thành công khiến thiếp thất đó bị thất sủng, đối thủ bị hạ bệ. Thê tử của hắn ngã xuống nước sinh non, suýt chết, cố gắng sinh con gái, từ đó không thể mang thai nữa, còn hắn thì nhờ hạ gục đối thủ, được hoàng đế thương hại và thông cảm, con đường quan lộ thênh thang rộng mở. Chỉ tội nghiệp cho Lý tiểu thư, còn tự trách mình không sinh được con trai, sau khi nghe lời hứa của phu quân mình rằng sẽ không bỏ rơi nàng, lại càng thêm cảm kích và tin tưởng hắn.

Về sau, đứa con gái sinh non của nàng khó khăn lắm mới lớn được, thư sinh đó vì muốn tiếp cận Nhị hoàng tử đang lưu lạc bên ngoài, đã cố tình sắp xếp để con gái mình bị thương khi Nhị hoàng tử đánh nhau với người khác. Đứa trẻ vốn thể chất đã yếu ớt nay vì chuyện này mà suýt chết, phải mất mấy tháng để hồi phục. Nhị hoàng tử vì cảm thấy áy náy nên luôn chăm sóc cho nàng, từ đó hai người quen biết nhau như mong muốn của thư sinh đó.”

Hai kiếp sống đã đủ để ta nhìn thấu bất kỳ ai. 

Liễu Thanh Thạch là một kẻ giả dối và ích kỷ, không từ thủ đoạn vì lợi ích của mình. Hắn thực sự không yêu ai cả, chỉ yêu chính mình. Kiếp trước, hắn đã dốc hết tâm cơ sắp đặt ta thay thế Liễu Hi Nghiên vào cung, cũng không phải vì thương nàng, mà vì nàng là đích nữ, là con bài tốt hơn, hắn có mục đích lớn hơn, không muốn lãng phí.

Nói xong, ta nhìn sang nữ nhân đối diện đã sững sờ, mỉm cười.

“Mưa tạnh rồi, Liễu phu nhân có thể cho tiểu nữ đi nhờ về phủ được không?”

Nghe ta gọi bà như vậy, bà không phản đối, xem ra là đã ngầm tin vào những gì ta nói.

Khi lên núi, ta đã cưỡi ngựa, lúc ra về ta giao con ngựa cho lão hòa thượng.

“Sau này con sẽ không quay lại nữa, chú ngựa nhỏ này theo sư phụ rất tốt.”

Lão hòa thượng là trụ trì đời trước, tuổi già, đã bảy mươi, làm cái gì cũng theo ý muốn, nhưng không vượt quá lễ nghĩa, thường xuyên du ngoạn núi non sông hồ, chú ngựa nhỏ đi theo ông, không cần phải nhốt trong chuồng ngựa mỗi ngày, rất thích hợp.

Ông không nói gì chia ly, giống như mỗi lần ta rời đi đều bình thường như vậy, vẫy tay ra hiệu cho ta mau rời đi, cuối cùng không ai làm phiền ông câu cá nữa. Nhưng lần này, ta vừa đi được vài bước, ông đã gọi ta lại.

Ông nhắc lại lời khuyên mà ông đã nói khi lần đầu tiên gặp ta. Khi đó ta không quen đường trong chùa, đi lạc đến bên suối sau núi, gặp vị trụ trì già, ông nhìn ta vài lần, rồi nói.

“Tiểu cô nương, nghịch thiên cải mệnh, phải gánh chịu nhân quả thay người khác.”

Không hổ là lão hòa thượng, ngày ngày câu cá mà vẫn nổi tiếng khắp thiên hạ, đức cao vọng trọng, chỉ cần một đôi mắt đã có thể tinh tường nhìn thấu mọi điều.

Trước khi chia tay, ông lại nhắc nhở ta một lần nữa, ta vẫn không trả lời, ông đưa cho ta địa chỉ của nhiều ngôi chùa, rải rác khắp nơi. Ông nói rằng sẽ đến những nơi đó để truyền giáo, nếu ta không có việc gì làm, có thể đến tìm ông, cùng ông du ngoạn khắp nơi.

Ta nói được, rồi quay lại ngồi lên xe ngựa của phu nhân để xuống núi, cảnh núi trên đường có chút tiêu điều. Ta vẫn nhớ kiếp trước khi đi qua đây, Cố Lưu đã dẫn ta đi săn, đói bụng thì ghé chùa xin đồ chay của các hòa thượng. Cũng chính là ngôi chùa này.

Khi trở về thành, đến gần phủ Tể tướng, ta mới phát hiện đám đông đã vây kín cổng phủ, không còn kẽ hở nào. Từ xa, ta có thể lờ mờ thấy một người đang quỳ trước cổng, khóc lóc thảm thiết.

Đó là một đôi mẹ con bẩn thỉu, trông rất đáng thương. Họ đang khóc lớn trên phố, tố cáo bí mật của Tể tướng đại nhân, buộc tội ông ta cướp đoạt tài sản và sinh mạng, ép buộc một cô nương nhà lành, rồi bỏ rơi hai mẹ con đang mang thai trong núi, để họ tự sinh tự diệt. Hai người đã mất hơn mười năm trời để tìm được gã phụ tình, và phát hiện ra rằng hắn đã sớm công thành danh toại, lấy một tiểu thư danh giá làm vợ.

Hai kẻ diễn kịch này rất chuyên nghiệp, vừa khóc vừa kể chuyện một cách rõ ràng mạch lạc, nước mắt đầm đìa, làm lay động lòng người. Những người dân xung quanh tức giận đến mức phun nước bọt lên cặp sư tử đá trước cổng phủ Tể tướng. 

Tin tức về câu chuyện này rồi sẽ sớm lan truyền khắp kinh thành, khiến cho chuyện tình tài tử giai nhân từng được ca ngợi ở kinh thành trở nên nực cười.

Liễu phu nhân lặng lẽ buông rèm xe xuống. Sau khi đưa ta về phủ, bà im lặng hồi lâu, chỉ để lại một câu.

“Đại công tử có được cô, thật là một phúc phần lớn.”

Ngày hôm sau, cùng với việc chuyện cũ của Tể tướng bị người xưa tìm đến lật tẩy, tin tức về việc phu nhân của Tể tướng từ hưu phu, đưa con gái về nhà mẹ đẻ cũng lan truyền khắp kinh thành. Nghe nói, phu nhân đã tuyên bố từ nay hai người sẽ đoạn tuyệt quan hệ.

Điều này có nghĩa là nhà họ Lý đã chính thức cắt đứt quan hệ với phủ của Liễu tể tướng.

Tiếp đó, những đòn chí mạng khác ập đến. 

Ta thả vị thần y kia ra, sau nhiều năm bị độc tố hành hạ, ông ta đã trở nên gầy gò, tiều tụy. Trước mắt mọi người, vị thần y được cho là đã đi xa và trở về để thăm đệ tử, sau khi vào cung, phát hiện ra trong hương túi của Hoàng đế có chứa độc tố mãn tính. Tuy nhiên, loại độc này không gây hại cho hoàng đế, nhưng lại khiến lão hoàng đế dần suy đoán và phát hiện ra rằng Tôn quý phi đã sử dụng ông để đầu độc Diệp hoàng hậu, và có lẽ chính thứ độc dược đó đã khiến bà qua đời, và chất độc là do Liễu tể tướng cung cấp.

Hoàng đế nghe đến đây liền phun ra một ngụm máu lớn.

Thực ra, ta không hề đổ oan cho Tôn quý phi, bà ta thực sự đã làm những chuyện này. Kiếp trước, có lẽ Diệp hoàng hậu cũng chết vì lý do này. Kiếp này, ta đã đưa bà đi trước nên không bị lặp lại bi kịch.

Ta luôn giữ bí mật với hoàng đế, chỉ để chờ thời điểm tốt nhất, cho thần y đến vạch trần sự thật. Về lý thuyết, ông ta là sư phụ của ta, y thuật phải giỏi hơn ta. Ta ở trong cung ba, bốn năm không phát hiện ra điều bất thường, còn ông ta đến và phát hiện ra, điều này hợp lý và không khiến hoàng đế nghi ngờ khả năng của ta.

Hoàng đế vừa tỉnh lại từ cơn hôn mê, vị thần y liền bị xe ngựa của Liễu Thanh Thạch đâm chết ngay tại chỗ.

Vị thần y này thường xuyên trở về kinh thành để chữa bệnh từ thiện, rất được dân chúng yêu mến. Trên đường phố, vô số người tận mắt chứng kiến ông bị xe ngựa của phủ Tể tướng đâm chết, lòng dân sục sôi. Cộng thêm chuyện của hai mẹ con kia vài ngày trước, danh tiếng mà Liễu Thanh Thạch đã xây dựng trong nhiều năm đột nhiên sụp đổ trong chốc lát.

Hình tượng tốt đẹp mà hắn xây dựng trước đây hoàn hảo đến mức khi bị phản tác dụng, lại càng trở nên dữ dội hơn. Nhiều dân chúng đã viết tên mình thỉnh nguyện xin bãi nhiệm chức vị của Liễu tể tướng.

Hoàng đế kéo thân thể ốm yếu của mình giáng chức Tôn quý phi thành Mỹ nhân, đồng thời giáng chức Liễu tể tướng, đày hắn ra khỏi kinh thành. Nhà họ Lý là người đầu tiên hùa theo, quỳ xuống kêu lên rằng Hoàng thượng anh minh.

Nhưng Liễu Thanh Thạch đã hoạt động trong triều nhiều năm, lợi ích đan xen phức tạp, lại có một nhóm lớn văn võ đại thần dâng sớ xin tha cho hắn. Hoàng đế đành phải thu hồi lệnh, giam hắn vào ngục và tạm thời chờ xem xét sau.

Ta đến nhà tù thăm hắn, những ngục tốt xung quanh đều là người của Cố Lưu, ta yên tâm nói chuyện. Cuối cùng, ta thừa nhận mối quan hệ của hai người.

“Phụ thân đại nhân, khi ngài phái người ám sát con, có từng nghĩ đến kết cục hôm nay không?”

Liễu Thanh Thạch cuối cùng cũng hiểu ra thủ đoạn “nâng cao để hạ bệ”, chia rẽ, gài bẫy của ta, hắn cười lạnh.

“Ngươi nghĩ rằng chỉ cần thế này là có thể lật đổ được ta sao?”

Tất nhiên là không, dù là con giun bị đứt khúc, nó vẫn sẽ quằn quại. Vì vậy hôm nay ta đến đây để thêm một bước nữa, đơn giản, trẻ con, nhưng luôn hiệu quả, đó là khích tướng.

Ta cũng cười.

“Chẳng phải đã lật đổ rồi sao? Tể tướng đại nhân, ăn cơm thiu, ngủ trên cỏ khô, người đầy rận, còn dám mạnh miệng nói chuyện lớn sao?”

Liễu Thanh Thạch tức giận vung tay áo, quay lưng về phía ta.

Khi bước ra khỏi nhà tù u ám, Cố Lưu đã đợi ta ở cuối con đường, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt hắn, đôi lông mày tinh xảo và đôi mắt sáng ngời như ngọc quý, lung linh lấp lánh. Hắn kéo ta lên xe ngựa, tiện tay lau vết máu trên mặt ta khi ta đi qua phòng hành hình, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu khuôn mặt tinh khiết của ta.

“A Thao, nàng đã gầy đi nhiều rồi.”

Ta kéo tay hắn, cố ý nhéo vào má mình.

“Nhiều thịt như thế này, chàng đang nói vớ vẩn gì vậy?”

Cố Lưu bật cười.

Sau khi đón ta, Thập Ngũ lái xe ngựa đến một tửu lâu yên tĩnh, chúng ta ở đó đến tối, bên phòng kế bên bắt đầu có người lần lượt vào. Họ không biết rằng, phía sau chậu cây trong góc là một cái lỗ, và bọn ta có thể nhìn thấy mọi hành động của họ.

Ta nhìn thấy Liễu Thanh Thạch được che kín mít, cùng với Tôn quý phi và một số mưu sĩ trong phủ Tể tướngđang tụ tập bàn bạc điều gì đó.

Việc Liễu Thanh Thạch xuất hiện ở đây không khiến ta ngạc nhiên chút nào. Hắn chắc chắn đã tìm một kẻ thế thân để ngồi tù thay, còn bản thân thì thoát ra ngoài để âm thầm lên kế hoạch phục hưng quyền lực.

Họ bàn bạc gì, ta cũng biết, chẳng qua chỉ là kế hoạch ép vua lật đổ triều đình mà thôi. Nhưng bọn họ không nhận ra rằng chính ta và Cố Lưu đã dẫn dắt họ đi vào con đường này. Ta chịu trách nhiệm gây áp lực, buộc Liễu Thanh Thạch và Tôn quý phi rơi vào tình thế khó khăn, còn Cố Lưu thì dùng lợi ích để dẫn dụ họ.

Cố Lưu từ rất sớm đã sắp xếp một miếng ngọc giả, giả vờ như Tôn quý phi đã vô tình lấy được, sau đó dùng đội quân ngầm giả vờ quy phục bọn họ, khiến Liễu Thanh Thạch và Tôn uý phi tin rằng họ đang nắm giữ một con át chủ bài. Nhưng sự thật là con át chủ bài đó là giả, nhiều thần tử mà họ lôi kéo cũng chỉ giả vờ đứng về phía họ, và thậm chí một số mưu sĩ hiện tại bên cạnh họ cũng là người của Cố Lưu.

Các mưu sĩ ở phòng bên nói rằng cuộc săn bắn mùa thu là cơ hội tuyệt vời để ép vua lật đổ triều đình, không thể bỏ lỡ. Vì vậy, bọn họ vội vàng đưa ra kế hoạch.

Sau khi bọn họ rời đi, ta và Cố Lưu rời khỏi tửu lâu qua con đường bí mật. Đây là nơi họ thường xuyên bàn bạc, nhưng Liễu Thanh Thạch đến giờ vẫn không biết rằng chủ quán tửu lâu đã sớm ngả về phía bọn ta.