6
Năm ta mười tuổi, thím qua đời, không còn ai biết đến nơi thung lũng núi đó vẫn còn một đôi mẹ con đang sinh sống.
Ta từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu thay thế vai trò của thím, đi bộ hàng chục dặm đến trấn, bán những thứ mẹ ta thêu, rồi mua ít lương thực rẻ nhất mang về. Thường thì ta rời nhà vào sáng sớm, và khi trở về, trời đã tối mịt.
Cứ thế mà đi, đi mãi ba năm, xuân qua hè đến, thu hoạch đông về, mẹ ta càng ngày càng tốt với ta, thậm chí còn có lúc dịu dàng giúp ta cột tóc, đó là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của ta.
Một ngày nọ khi về nhà, ta phát hiện mẹ đã biến mất. Ta hoảng hốt, tìm kiếm khắp nơi xung quanh, nhưng vẫn không thấy bà.
Lúc đó, ta mười ba tuổi, đã trưởng thành hơn so với tuổi của mình. Ta lần theo những dấu vết nhỏ, và phát hiện ra có dấu hiệu của người thợ săn sống bên cạnh.
Nói là bên cạnh, thực ra cũng cách xa một đoạn, nửa năm trước có một thợ săn đến định cư ở đó, bọn ta rất ít khi gặp nhau.
Ta dùng số tiền tích góp được từ lâu, mua một bình rượu ngon, xin ông ta một con thỏ rừng, và mang rượu đến tặng như lời cảm ơn. Ông ta vui vẻ nhận, không nhắc nhở ta rằng rượu quý hơn thỏ rất nhiều.
Khi thợ săn say, ông ta nói ra nơi mẹ ta đang ở.
Hóa ra, ông ta vô tình thấy gương mặt thật của mẹ ta dưới lớp tóc rối, thấy bà xinh đẹp như tiên, muốn cưỡng bức bà. Mẹ ta đập vỡ đầu ông ta, trong cơn giận dữ, ông ta đã trói mẹ ta lại và bán đi.
Bán cho những thương nhân, có lẽ bây giờ bà đã đến nơi rất xa rồi.
Mẹ ta có nhan sắc mỹ miều, bán được nhiều tiền, ông thợ săn tự mãn đắc ý.
Ta không biểu lộ cảm xúc, lặng lẽ cầm chiếc rìu trong nhà ông ta, từng nhát từng nhát, tự tay chém chết ông ta, kéo thi thể đến khu rừng có sói ăn thịt, rồi xóa hết mọi dấu vết của mình.
Lần đầu giết người, tay ta run rẩy cả đêm.
Ngày hôm sau, người trong làng lên núi hái thuốc phát hiện thi thể người đàn ông bị sói ăn, liền cảnh báo mọi người cẩn thận với dã thú.
Ta bán hết những thứ trong nhà có thể bán được, gom góp một chút tiền lộ phí, xa xỉ mua vài cái bánh, rồi bắt đầu hành trình tìm mẹ.
Lúc đó đúng vào thời điểm hạn hán, nhiều nơi xảy ra nạn đói, đến mức phải ăn thịt đồng loại. Ta đi qua một vùng đất bị thiên tai, tiền bạc và bánh đều bị cướp sạch. Ta quệt tay lau bụi trên mặt, không dám đuổi theo đòi lại.
Mẹ ta nhan sắc đẹp đẽ, tuyệt mỹ, ta còn hơn thế. Ta sợ ai đó sẽ lau sạch bụi và đất trên mặt ta và phát hiện ra điều đó.
Ta lang thang lần theo dấu vết, đến một khu phố phồn hoa nhộn nhịp, hoàn toàn khác biệt với vùng thiên tai. Ta toàn thân rách nát, bẩn thỉu, không có chút gì để ăn, bị buộc phải vừa đi vừa xin ăn, vứt bỏ cả lòng tự trọng chỉ để kiếm chút thức ăn thừa.
Nhưng ta quá yếu ớt, không thể tranh giành với những kẻ hành khất và dân tị nạn khác.
Lúc sắp chết đói, trong cơn mơ hồ, ta đi dọc đường và va phải một cỗ xe ngựa xa hoa, người đánh xe vung roi quất ta một cái, vô cùng kiêu ngạo, miệng chửi rủa.
“Đứa ăn mày ở đâu ra, không có mắt sao? Dám quấy rầy quý nhân, ngươi có gánh nổi không?”
Ta bị quất đến ngã nhào xuống đất, trên tay xuất hiện một vết máu, lập tức tỉnh táo lại.
Nhìn cỗ xe ngựa quý giá trước mặt, ta cảm thấy mình tiêu đời rồi, hôm nay có thể sẽ bị đánh chết rồi ném vào bãi tha ma mất.
Người đánh xe còn định quất ta thêm một roi, nhưng bị ngăn lại. Một bàn tay ngọc trắng dài nhẹ nhàng đặt lên cây roi, ngay khi hắn vén rèm xe bước ra, giọng nói trong trẻo vang vào tai ta.
“Đừng đánh nàng ấy.”
Hắn nói.
7
Khoảnh khắc đó, ta thật sự rất muốn khóc.
Từ khi có ký ức, ta đã chịu đựng bao nhiêu tổn thương, chưa từng có ai nhẹ nhàng nói một câu “Đừng đánh nàng ấy” như vậy.
Chỉ là một câu nói rất đơn giản.
Đó là lần đầu tiên ta gặp Cố Lưu.
Thiếu niên đứng bên cạnh con ngựa cao lớn, áo trắng tinh khôi, thanh cao rực rỡ, dung mạo như ngọc, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống ta đang nằm trên đất.
Khác hẳn với gã phu xe hống hách, vị quý nhân này không có chút kiêu ngạo nào của kẻ đứng trên, ngược lại giọng nói của hắn rất ôn hòa. Hắn bảo tùy tùng đi mua một cái bánh bao, rồi tự tay trao cho ta.
Ta ngơ ngác nhận lấy cái bánh bao to và thơm đó, rồi lại ngơ ngác nhìn hắn.
Lúc đó, ta không biết hắn là ai, chỉ biết đây là một vị quý nhân hiếm có.
Ngón tay ta khẽ run lên.
Bất chợt, ta quỳ xuống dưới chân hắn, nắm lấy một góc áo của quý nhân, táo bạo giữ chân hắn lại, nước mắt chảy dài, trong dáng vẻ yếu đuối đáng thương, ta ngước nhìn hắn, giọng cầu khẩn:
“Xin công tử cứu mạng tiểu nữ!”
Dùng một câu nói cường điệu để thu hút sự chú ý của hắn, rồi từ từ kể ra mọi chuyện, nói rằng không tìm thấy mẹ, ta cũng không muốn sống nữa.
Trước mắt có vẻ là một quý nhân có lòng tốt, ta đang đánh cược, cược rằng hắn sẽ sẵn lòng giúp ta. Qua khóe mắt, ta thấy góc áo hắn bị ta nắm đã bị làm bẩn, sắc mặt ta hơi tái đi.
Trong thời loạn, mạng người rẻ rúng, mạng sống của ta, một kẻ thấp kém, thậm chí còn không đáng giá bằng một chiếc áo của quý nhân. Đây là một canh bạc lớn, nếu làm hắn khó chịu, ta có thể sẽ chết.
Đôi mắt đen tuyền của quý nhân nhìn chằm chằm ta, rồi hắn lùi lại một bước, rút ra góc áo bị ta nắm chặt, giữ khoảng cách không quá xa, hắn ra lệnh.
“Thập Ngũ, giúp nàng ấy tìm đi.”
Hắn đồng ý giúp ta.
Sau đó, hắn lên xe ngựa, biến mất trong đám đông.
Một chuyện nhỏ nhặt không đáng để quý nhân tự thân quan tâm, nhưng hắn thực sự có lòng tốt, để lại một hộ vệ đi cùng ta.
Lúc đó ta mới mười ba tuổi, lớn lên trong ngôi làng nhỏ, không tiếp xúc với nhiều người, cũng chưa thấy qua nhiều chuyện trên đời, chỉ dựa vào bản năng và chút trí khôn hơn người cùng tuổi mà tự học cách giả vờ khóc, tỏ ra yếu đuối, đáng thương.
Có lẽ đối với ta lúc đó, ta thực sự có thiên phú và trí dũng cao.
Nhưng bây giờ, khi nhìn lại, ta thấy mình lúc đó quá non nớt, vụng về. Trong mắt Cố Lưu, khi ấy còn là thái tử Đông Cung, những chiêu trò của ta chắc chắn chỉ là hành động vụng về và buồn cười, đầy giả tạo và kệch cỡm.
Nhưng hắn vẫn để lại người hộ vệ thân cận nhất của mình giúp ta.
Thập Ngũ không hổ danh là người theo hắn từ nhỏ, là người tin cẩn và lợi hại nhất, chỉ chưa đầy hai canh giờ đã tìm ra tung tích của mẹ ta.
Nếu là ta tự mình đi tìm, có lẽ ta sẽ chết đói trên đường phố, cũng không thể nào gặp lại mẹ. Nhưng họ thì khác, họ có quyền thế, ngay cả quan lớn của một thành cũng phải nghe lệnh.
Mẹ ta quả nhiên bị bán vào kỹ viện, trở thành bảo vật của mụ tú bà. Nhưng bà bị sốc nặng, lại phát điên, làm bị thương nhiều khách làng chơi, đến giờ vẫn chưa thực sự tiếp khách. Mụ tú bà dần mất kiên nhẫn, đang dùng hình phạt riêng để ép bà khuất phục.
Khi thấy ta, mụ tú bà mắt sáng lên như đèn lồng, nhìn ta bẩn thỉu đến mức chó cũng né tránh, mà vẫn tấm tắc khen ngợi.
“Quả là một mỹ nhân tương lai!”
Khi mụ ta định đến bắt ta, Thập Ngũ rút đao chém gãy nửa móng tay dài nhọn của mụ, ném cho mụ một thỏi vàng.
“Chuộc một người.”
Chỉ cần lệch một chút, mụ ta đã mất cả bàn tay.
Mụ tú bà không dám nhìn ta nữa, nghe có người muốn mua mẹ ta, cũng không dám hỏi nhiều. Người trong kỹ viện có khả năng nhìn mặt đoán ý rất giỏi, biết người thế nào tuyệt đối không thể chọc vào.
Thái tử che giấu thân phận đến vùng thiên tai để khảo sát tình hình, chỉ là đi ngang qua nơi này, xe ngựa tùy tùng đều do quan địa phương cung cấp, khác xa với tên phu xe thuê tạm thời kia. Tùy tùng của thái tử đều là những người ưu tú nhất.
Thập Ngũ có khuôn mặt tròn trịa, mắt tròn xoe, cười lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu, khiến người ta cảm thấy thân thiện. Nhưng khi cần uy hiếp và tỏ rõ uy quyền, hắn cũng không hề nương tay, đó là khí chất đã thấm nhuần khi theo thái tử bấy lâu.
Chúng ta cùng xông vào phòng hình phạt. Khi nhìn thấy mỹ nhân bị trói, Thập Ngũ cực kỳ kinh ngạc, không ngờ mẹ của kẻ hành khất nhỏ bé bẩn thỉu này lại là một đại mỹ nhân, sau đó hắn quay đầu nhìn kỹ vết bẩn trên mặt ta, lộ ra vẻ mặt ngộ ra sự thật.
Trước khi rời đi, hắn đưa cho ta một con dao găm, xoa đầu ta.
“Nhóc con, cầm lấy để tự vệ.”
Người bạn đi cùng hắn trợn mắt.
“Đây là… đây là con dao ngắn mà công tử yêu thích nhất, ngươi dám cậy ngọc ra rồi tặng người khác, không sợ công tử đuổi theo đánh ngươi à?”
Miệng nói vậy, nhưng cơ thể không hề cản lại. Thập Ngũ cười đáp.
“Tất nhiên là sợ, nên ta phải bỏ chạy đây.”
Nói xong hắn thật sự chạy, người kia cũng đuổi theo, hai người biến mất trong đám đông.
Ta đứng đó nhìn con dao găm đơn giản trong tay, đáng ra nó phải được gắn đầy những viên ngọc quý giá, nhưng tất cả đã bị cạy hết, chỉ còn lại chuôi đen và lưỡi dao bạc, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Một con dao găm lộng lẫy, quý giá trong tay một kẻ hành khất chỉ là cái họa; nhưng một con dao găm tưởng chừng như đơn giản mà sắc bén vô cùng, trong tay một kẻ hành khất mới thực sự có thể dùng để tự vệ.
Lúc đó ta còn ngây thơ, lo lắng cho người hộ vệ cười đó rất lâu, lo rằng hắn sẽ bị phạt.
Sau này ta mới hiểu ra, nếu không có sự đồng ý của thái tử, ai có thể lấy đồ của hắn để tặng người khác chứ?
Chiếc bánh bao mà hắn trao tận tay cho ta, thực ra ta vẫn chưa dám ăn, giấu trong người, nơi ngực bị nóng đỏ lên. Trên đường trở về, mẹ ta muốn ăn, ta bẻ chiếc bánh bao đã nguội ra, mới phát hiện bên trong có vài mẩu vàng nhỏ.
Những mẩu vàng mới tinh, đẹp đẽ.
Một người ở vị trí cao như vậy, mà vẫn thương xót nỗi khổ của dân chúng.
Một Cố Lưu tốt đẹp như thế, ta chỉ gặp một lần duy nhất trong đời, như một bông hoa phù dung nở trong thoáng chốc, để lại một bóng hình rực rỡ trong ký ức.
Có lẽ ta thật vô tâm, đến khuôn mặt ân nhân cũng không nhớ rõ, sau này hình ảnh thiếu niên trên con ngựa trắng dần mờ nhạt trong ký ức của ta. Nhưng ta luôn nhớ, đôi tay trắng ngọc dài kia, đã trao cho ta một chiếc bánh bao.
Một chiếc bánh bao to và thơm, giấu bên trong những mẩu vàng nhỏ.