Đông Cung, viện nhỏ.
Ta cúi đầu ngồi ngay ngắn trên ghế, nghiêm chỉnh như một học sinh tiểu học.
Tiêu Dung Diễn nhìn xuống ta từ trên cao, ta cũng chẳng biết lúc này nét mặt hắn ra sao, nhưng nghe giọng thì lạnh lẽo vô cùng.
“Là Trắc phi của Thái tử, không được ra ngoài vô cớ. Hôm nay nàng đã hành động sai trái, cứ ở đây mà suy ngẫm cho tốt.”
Nghe đến đó, ta lập tức hoảng hốt. Giam ta lại sao? Không thể nào!
Ta là nữ tử thế kỷ 21, dù có bị bỏ rơi cũng không thể bị giam giữ!
Lập tức, ta lên tiếng phản kháng!
“Ta là lấy ngươi chứ không phải đến đây để ngồi tù, ngươi dựa vào đâu mà giam giữ ta? Đây là vi phạm nhân quyền!
Nếu ngươi không thích ta, ta cũng chẳng thích ngươi, chi bằng viết hưu thư mà đuổi ta đi!”
Nói xong, ta thấy mặt Tiêu Dung Diễn xanh lè, chắc hắn làm Thái tử bao lâu nay chưa từng nghĩ sẽ có nữ nhân cầu xin hắn viết hưu thư.
Rốt cuộc, từ trước đến nay đều là nữ nhân chen nhau để vào Đông Cung. Sau đó, ta nghe Tiêu Dung Diễn cười lạnh lẽo, giọng nói mang theo hàn ý:
“Nghe nói Lộc Trắc phi có một thanh mai trúc mã, thì ra là thật.”
Trong ký ức của nguyên chủ, quả thật có một thanh mai trúc mã, người đó dường như tên là Dung Từ, là biểu ca của nguyên chủ, trong ký ức, quả thực dung mạo cũng rất xuất sắc.
Dù sao ta cũng chẳng thích Thái tử, bèn thẳng thắn nói:
“Thái tử đã biết rồi, chi bằng viết hưu thư mà thả ta ra khỏi Đông Cung, ta và biểu ca đều sẽ cảm tạ Thái tử.”
Hắn ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ chán ghét, nhưng ngoài chán ghét còn có chút gì đó khác lạ.
Nhưng ta không thể hiểu nổi trong đôi mắt sâu thẳm ấy chứa đựng cảm xúc gì, hoặc có lẽ, chẳng có cảm xúc nào cả.
Hắn để lại một câu “Mơ đi” rồi lệnh người khóa kín viện.
Vậy là, ngay ngày đầu tiên vào cung ta đã đắc tội với chủ nhân, bị giam lỏng.
Trong mấy ngày tiếp theo, ta chẳng gặp ai ngoài Vân Đóa.
Hoa cỏ trong Quan Thư viện gần như bị ta nhổ trụi hết.
Quá chán, ta bắt đầu leo cây bẻ cành, ném đầy khắp vườn.
Có lúc ta còn leo lên ghế đứng trên tường nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, thấy Tiêu Dung Diễn dắt tay Tạ Dục Vãn, hai người thảnh thơi dạo bước, Tạ Dục Vãn mặt đầy vẻ ngượng ngùng, Tiêu Dung Diễn tràn ngập cưng chiều.
Đúng là xứng lứa vừa đôi.
Vào ngày thứ mười ta leo tường nhìn trộm.
Tiêu Dung Diễn ngước mắt nhìn thấy đầu ta thò lên trên tường.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, không biết hắn nói gì đó với Thái tử phi. Sau đó, Thái tử phi rời đi trước, còn hắn thì lần đầu tiên bước vào viện của ta.
Nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn khắp nơi, trong mắt Tiêu Dung Diễn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc không thể nhận thấy:
“Không biết hối cải à?”
Đúng, là vẻ kinh ngạc!
Ta đảo mắt, nam nhân mà, vẫn cần phải được dỗ ngọt, nhất là những người từ nhỏ đã được người khác nâng niu như hắn.
Ta lập tức nhảy xuống, đi đến trước mặt Tiêu Dung Diễn, ngoan ngoãn nói:
“Hối cải rồi, hối cải rồi. Những ngày này ta hàng ngày quan sát Thái tử phi, phát hiện Thái tử phi quả thật là người hiểu biết lễ nghĩa, cùng Thái tử tình cảm sâu đậm, càng khiến ta cảm thấy bản thân thô lỗ, không xứng với Thái tử.
Thái tử và Thái tử phi tình cảm sâu đậm, ta cảm động vô cùng, thật không muốn ở lại Đông Cung làm cản trở tình yêu của hai người.
Nếu Thái tử viết hưu thư mà thả ta ra ngoài, chắc chắn Thái tử phi sẽ rất vui mừng!”
Ta nói đầy cảm xúc, lời lẽ mượt mà, không chỉ người khác cảm động, mà chính ta cũng cảm động.
Ta không tin Tiêu Dung Diễn lại không cảm động!
Kết quả… hắn thật sự không cảm động, không những không cảm động, mà còn giận, vẻ kinh ngạc trong mắt hắn cũng biến mất như ánh trăng ngâm trong nước.
“Thả nàng ra ngoài để nàng cùng biểu ca của mình song túc song phi sao? Lộc Khê, đừng mơ mộng nữa, đã vào Đông Cung, sống chết của nàng đều là do ta quyết định.”
Ta lập tức cụp mặt, xong rồi, không có cơ hội nào.
Ta ngồi phịch xuống ghế đá, chống cằm, vẻ mặt như chẳng còn thiết sống nữa.
Qua một lúc lâu, ta tưởng Tiêu Dung Diễn đã rời đi, không ngờ hắn lại ngồi xuống bên cạnh, ta nhìn thấy trong mắt hắn có vẻ bất lực.
Khi hắn nhìn ta, như thể nhìn thấy ta, nhưng cũng như đang nhìn thấy ai đó khác.
Không thể nào, chắc chắn là ta hoa mắt, hắn là Thái tử, làm sao lại có vẻ bất lực được.
“Lộc Khê, sau này đừng nhắc đến việc viết hưu thư nữa, ta sẽ không viết đâu.”
Đây chẳng phải là một tên nam nhân tệ bạc sao?
Yêu đương với Tạ Dục Vãn rồi mà còn không quên trêu đùa ta, một Trắc phi.
Đúng là nam nhân chẳng có ai tốt đẹp.
Quá tệ hại.
Ta thuận miệng đáp qua loa, không nhắc thì không nhắc, cứ ăn của ngươi, uống của ngươi, ở nhà của ngươi, phá sản hết tài sản của ngươi!
Sớm muộn gì cũng có ngày ngươi sẽ hối hận!
Từ ngày đó, viện nhỏ của ta có thêm vài tên thị vệ, ta dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được những người này là đến giám sát ta.
Nhưng ít nhất, Tiêu Dung Diễn cũng giải trừ lệnh cấm túc của ta.
Ta bắt đầu sai Vân Đóa ngày ngày đến thiện phòng xin món này món nọ, có khi đến nửa đêm còn xin đậu phụ thối.
Một hôm, Vân Đóa mang đậu phụ thối về liền báo với ta, đại trù không chịu nổi nữa đã báo cáo sự việc này lên Thái tử phi, Thái tử phi mời ta đến một chuyến.