Phiên ngoại: Cố Trường Lịch
Cố Trường Lịch là một người không có số mệnh tốt.
Thầy tướng số nói rằng, suốt cuộc đời này, hắn sẽ không gặp được quý nhân giúp đỡ, muốn đạt được gì thì chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thuở nhỏ, gia cảnh sa sút, thân thích không ai giúp đỡ, hẵn chỉ có thể cùng mẹ dời về quê sống.
Ở quê nhà, hắn đi học vài năm, nhưng những thầy giáo theo học đều không có tài học thực sự, vì vậy hắn phải tự lực cánh sinh, tự mình cố gắng để đạt đến chức Công Nguyên trong khoa cử.
Khi đến kinh thành, cùng tham gia điện thí với hắn đa số đều là con cháu nhà giàu, quyền quý, ít ai xuất thân từ hàn môn như hắn.
Nhưng Cố Trường Lịch lại tự cao tự đại, không muốn nịnh bợ quyền thế như người khác.
Sự kiêu ngạo của hắn đã làm phật lòng con trai của quận thủ, người đó quyết định dạy cho chàng một bài học.
Khi hắn bị đẩy ra ngoài, đầu suýt đập vào ngưỡng cửa, thì được một cô nương với vẻ mặt lạnh lùng cứu thoát.
Lúc đó, Cố Trường Lịch đang hoảng sợ đến nỗi không nói nổi một lời hay, mãi sau mới lắp bắp nói được.
“Cô nương có nội công thật mạnh mẽ.”
Sau này, tại yến tiệc trong cung đình, hắn mới biết cô nương đó chính là Thái tử phi của nước Tề.
Và mãi lâu sau, hắn mới hiểu rằng, nếu không phải Thái tử phi ra tay cứu giúp, thì Hoàng đế đã không chú ý đến hắn, và hắn cũng không có cơ hội lọt vào mắt xanh của Hoàng đế.
Thái tử phi là quý nhân duy nhất mà hắn gặp trong đời, là người duy nhất có thể cứu giúp hắn.
Thái tử phi không giống bất kỳ cô nương nào mà hắn từng gặp, nàng đẹp rực rỡ, nhưng lại ít nói, đối với mọi việc dường như không có hứng thú.
Sau khi trở thành Thị lang, hắn khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để cảm tạ nàng. Và Thái tử phi chỉ nhàn nhạt gật đầu, nói một câu.
“Không cần khách sáo.”
Cố Trường Lịch nghĩ rằng, với tính cách lạnh nhạt của Thái tử phi, có lẽ mối quan hệ giữa họ cũng chỉ đến đây mà thôi. Nhưng hắn không ngờ rằng, hắn lại có thể giúp nàng lần này qua lần khác.
Mỗi lần, hắn chỉ làm được một chút sức mọn, rồi đứng sau lưng Thái tử phi, nhìn nàng như một con phượng hoàng rực lửa tung cánh bay cao, cứu muôn dân khỏi cảnh lầm than.
Hắn nhìn nàng, ánh hào quang quanh nàng sáng rực như vàng khiến trái tim hắn đập ngày càng mạnh hơn.
Nhưng Cố Trường Lịch không coi tình cảm này là điều gì đáng xấu hổ. Hắn thậm chí còn nghĩ rằng điều này rất bình thường—ai lại không thích một nữ nhân như Thái tử phi cơ chứ?
Hắn thích Thái tử phi.
Cũng đau lòng vì nàng.
Hắn biết, nàng không thích ở trong phủ Thái tử. Nói cách khác, nàng có lẽ không thích ở bên bất kỳ ai.
Vì vậy, khi nàng đến tìm hắn, hỏi hắn liệu có thể giúp nàng bỏ trốn hay không, hắn đã không chút do dự mà đồng ý.
Hắn sớm đã đoán được kết cục của mình khi làm như vậy, nhưng dù có phải chết, hắn vẫn sẽ giúp nàng.
Ngày hắn tiễn biệt Thái tử phi, hắn đã biết được tên của nàng—Mẫn Chi.
Mẫn Chi, người mang trong mình lòng trắc ẩn đối với thế gian, người như tên.
“Hãy đi đi, đi thật xa.”
Hắn thì thầm khi nhìn bóng dáng Thái tử phi khuất dần.
Không lâu sau đó, Thái tử đã phát hiện ra và giam hắn vào ngục, ép Thái tử phi phải lộ diện.
Ngày Thái tử phi trở lại, Cố Trường Lịch rất hối hận.
Hối hận vì đã không sớm tự kết liễu trong ngục, hối hận vì đã bỏ qua một điều—một người tốt như Thái tử phi, làm sao có thể đứng nhìn hắn chết vì nàng được?
Không lâu sau, hắn được thả ra, không bị thương tổn gì, không chút tổn hại. Hắn biết, đây là cái giá mà Thái tử phi đã đổi lấy bằng chính mình.
Sau đó, hắn nghe từ miệng những người lưu dân về quá khứ của Thái tử phi.
Lúc đó hắn mới nhận ra, Thái tử phi vốn không phải bẩm sinh có tấm lòng Bồ Tát, nàng chỉ là một vị hành giả khổ hạnh sinh ra từ đống đổ nát của khổ đau.
Không nên như vậy, không đáng phải như vậy.
Khi hắn đang bối rối và không biết phải làm gì, thì thị nữ Thúy Hòa của Thái tử phi tìm đến hắn. Nàng hỏi liệu có cách nào để giúp Thái tử phi rời đi không.
“Thái tử phi đã chịu quá nhiều khổ nạn trong đời” nàng nói “Ta phải làm gì để giúp nàng thoát khỏi đây?”
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Cố Trường Lịch lóe lên, hắn gần như dùng giọng điệu mê hoặc để nói với thị nữ.
“Có lẽ, phải lấy một mạng đổi một mạng thôi.”
Đây là lần duy nhất trong cuộc đời thiện lương của hắn, hắn coi mạng người như cỏ rác.
Quả nhiên, thị nữ ấy đã dùng cách quyết tuyệt và bi thương nhất để cầu xin một đường sống cho Thái tử phi.
Điều khiến hắn tiếc nuối là Thái tử phi đã rời đi mà không nói lời từ biệt.
Nhưng hắn lại nghĩ, tốt nhất là không nên từ biệt, nếu không hắn có lẽ sẽ không kiềm chế được mà đi cùng nàng. Nàng chắc chắn sẽ không muốn điều đó.
Nhiều năm trôi qua.
Cố Trường Lịch đã được phong làm Thừa tướng, nhìn Thái tử trở thành Hoàng đế, rồi lại nhìn Hoàng đế dành cả đời mình để tìm kiếm bóng hình Thái tử phi trong dòng chảy thời gian.
Khi đó, hắn cuối cùng cũng cảm thấy vị hoàng đế xưa nay luôn hành động theo ý mình, thực ra có phần đáng thương.
Sau khi hoàng đế băng hà, hắn phò tá ấu đế lên ngôi, một người dưới một người trên vạn người, không còn ai có thể xem thường hay ức hiếp hắn nữa.
Vào một buổi trưa yên tĩnh, có một thiếu niên đến tìm hắn tại phủ.
Người đó cầm trên tay chính viên ngọc mà năm xưa hắn đã tặng cho Thái tử phi. Hắn nghĩ rằng thanh niên đó có lẽ muốn dùng vật này để xin một chức quan. Nhưng không ngờ, người đó chỉ đến để trả lại viên ngọc.
Thiếu niên nói rằng, chủ nhân của viên ngọc đã nhờ dưỡng mẫu của mình, nếu gặp lại Cố Trường Lịch thì hãy thay nàng gửi lời “Cảm ơn.”
Cố Trường Lịch nắm chặt viên ngọc, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi.
Hắn lẩm bẩm.
“Mẫn Chi, Mẫn Chi…”
Xem ra, vị đạo sĩ năm xưa đoán số mệnh cho hắn, cũng không hoàn toàn chính xác.
Cuối cùng, hắn vẫn gặp được quý nhân của mình.
Quý nhân ấy khi cứu độ chúng sinh, cũng đã cứu độ hắn.