Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THÁI TỬ LẠI VÌ TÌNH YÊU MÀ PHÁT ĐIÊN Chương 5 THÁI TỬ LẠI VÌ TÌNH YÊU MÀ PHÁT ĐIÊN

Chương 5 THÁI TỬ LẠI VÌ TÌNH YÊU MÀ PHÁT ĐIÊN

3:35 sáng – 25/08/2024

8

Lúc đó, cơn mưa lớn đã tạnh từ lâu.

Yến Dương đạp cửa lớn của đại điện, ánh sáng từ ngọn đuốc chiếu sáng cả cung điện. Ta quỳ gối giữa đống xác chết, nhìn chàng.

“Chàng đến rồi.” 

Ta nói, rồi cuối cùng không còn sức lực, ngã xuống. Chàng sững sờ trong giây lát, sau đó không chút do dự lao đến, ôm chặt lấy ta.

Lúc đó, ta đã yếu đến cực điểm, giọng nói khàn khàn, phát ra những âm thanh đứt quãng.

“Người thân của chàng… đang ở trong mật thất. Hoàng thượng, Hoàng hậu, và… Ninh Vương phi.”

Cánh tay Yến Dương ôm lấy ta run rẩy, bỗng có vài giọt nước mát rơi trên cổ ta.

Chàng khóc sao? Ta không chắc, ta thậm chí không còn sức để mở mắt.

“Nàng đúng là đồ điên mà!” 

Chàng hét lên trong tuyệt vọng.

“Họ là người thân của ta, còn nàng là gì?”

Ta đáp.

“Ta là người chàng ghét.”

“Đồ điên… đó là ta nói dối nàng.” 

Yến Dương vén những lọn tóc rối của ta, ôm chặt ta trong lòng, không ngừng nói. 

“Nàng không được ngủ, nếu nàng ngủ, ta sẽ rút quân viện ở Bắc Cương về.”

“Đừng.” 

Nghe vậy, ta ho mạnh vài tiếng. 

“Không thể rút.”

“Được, không rút, không rút, nhưng nàng đừng ngủ, đợi Thái y đến.” 

Chàng bước đi mỗi lúc một nhanh, dường như còn nhanh hơn cả ngựa trong cuộc săn hôm đó.

“Mẫn Chi, sống sót đi, chỉ cần nàng sống, nàng muốn gì ta cũng cho…”

Trong cơn mê man, ta dường như nghe thấy chàng gọi tên ta. Không, dường như đó cũng không phải tên của ta.

Diệp Mẫn Chi, đó là tên của công chúa.

Tên thật của ta cũng là Mẫn Chi.

Theo lời Thúy Hòa, ta là người phúc lớn mạng lớn, dù gặp bao nhiêu tai ương, cũng đều có thể bình an vượt qua.

Sau đêm đó, Ninh Vương bị xử trảm ngay tại chỗ, đồng bọn của hắn cũng bị bắt giam, chờ ngày xét xử.

Khi ta hồi phục, Hoàng đế triệu ta vào cung, nói rằng ta là công thần lớn nhất trong việc hộ giá lần này, hỏi ta muốn được ban thưởng gì.

Ta đứng vững, liếc nhìn Yến Dương bên cạnh, rồi quay lại nói với Hoàng đế.

“Bệ hạ, thần thiếp không cầu gì cả, chỉ cần một lời của bệ hạ.”

Ta nói.

“Xin bệ hạ xoa đầu Thái tử điện hạ, và nói một câu— ‘Con đã làm rất tốt rồi’.”

Ta quay sang, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên đến sững sờ của Yến Dương, rồi ta khẽ mấp máy môi, nhẹ nhàng nói.

“Đây chính là lễ tạ của ta.”

Lễ tạ mà ta đã dày công suy tính từ lâu, lại trùng hợp đến mức hoàn hảo, tặng chàng món quà mà chàng khao khát nhưng chưa bao giờ có được.

Món quà này rất nhẹ, chỉ là một lời nói của Hoàng đế.

Nhưng nó cũng rất nặng, nặng đến mức ta suýt phải đánh đổi bằng cả mạng sống.

9

Sau khi Ninh Vương bị xử trảm, thân phận của Hà Vận trở nên khó xử.

Nàng tuy là thân quyến của Ninh Vương, nhưng cũng là con gái của Thừa tướng, lại có công tố giác, dù không được khen thưởng, nhưng cũng không đến mức bị tội.

Thúy Hòa rất lo lắng, sợ rằng bây giờ nàng ta đã góa phụ, không lâu nữa Yến Dương sẽ kiếm cớ để nạp nàng vào phủ, chúng ta sẽ khó mà có được những ngày yên ổn.

Nàng nói, thay vì ngồi chờ chết, không bằng ta chủ động xin Yến Dương cưới nàng ta về, như vậy còn có thể thể hiện đức hạnh của ta.

Ta suy nghĩ một lúc, thấy cũng có lý.

Dù sao Yến Dương sớm muộn cũng sẽ cưới nàng về, chẳng bằng ta làm cầu nối, vừa bán cho chàng một cái ân tình, sau này cũng dễ dàng nhờ cậy chàng.

Vì thế, sau bữa trưa nọ, ta đã đề cập chuyện này với chàng.

Trái ngược hoàn toàn với niềm vui mừng mà ta mong đợi, gương mặt Yến Dương sau khi nghe đề nghị của ta lập tức sa sầm lại, đôi lông mày kiếm nhíu chặt, nhưng chàng cố giữ vẻ bình tĩnh, từ chối ta.

“Không thể nào.”

Ta ngạc nhiên.

“Chàng không muốn sao?”

Đó chẳng phải là người mà chàng ngày đêm mong nhớ, bạch nguyệt quang của chàng sao?

Yến Dương liếc nhìn ta một cái, nói.

“Không muốn.”

Ta thật sự không hiểu chàng muốn làm gì nữa, chàng nói.

“Bổn cung không có ý định nạp thiếp. Nếu đã nhận định một người, cả đời này chỉ có người đó.”

Đôi mắt phượng sắc bén của chàng, lúc này lại ánh lên những gợn nước, chứa đầy sự dịu dàng. Nhưng lòng bàn tay ta lại đổ mồ hôi lạnh, thử dò hỏi.

“Chàng muốn hòa ly với ta sao?”

—Rồi để dành chỗ cho Hà Vận.

Nghe vậy, Yến Dương sặc một ngụm trà, đặt mạnh chén xuống bàn. Chàng trừng mắt nhìn ta, ngực phập phồng, một lúc sau mới tức giận bỏ lại một câu—

“Nàng cũng mơ đẹp lắm.”

Cuộc trò chuyện giữa ta và Yến Dương luôn như vậy, vài câu ngắn gọn, nhưng căng thẳng như chuẩn bị đánh nhau.

Mọi người đều nói ta ít nói, Yến Dương cũng không phải là người nhiều lời, ta không thích tranh cãi với người khác, phần lớn là Yến Dương hiểu sai ý ta, rồi tự mình nổi nóng.

Trước đây, chàng mắng ta là “vô tri, si tâm vọng tưởng, Đông Thi cười xấu.”

Bây giờ thì thành “đồ điên, không có trái tim, lo chuyện bao đồng.”

Vì vậy, hôm đó, khi nghe lờ mờ thấy chàng gọi ta là “Mẫn Chi” ta không biết có phải mình nghe nhầm không.

Chớp mắt đã đến ngày mùng ba tháng ba, Hoàng hậu tổ chức một buổi yến tiệc mùa xuân trong cung, các vương công quý tộc và gia quyến đều đến dự. Nhất là những gia đình có con cái chưa thành hôn, đều nhân cơ hội này, đưa con đến để gặp gỡ.

Nói trắng ra, đây là một buổi xem mắt.

Các cô nương trước đó sẽ tự tay thêu hương bao, nếu gặp được công tử ưng ý, sẽ tặng hương bao để biểu lộ tình cảm.

Đây là phong tục của Cảnh Quốc, trước đây ta không biết.

Cho đến khi thấy Cố Trường Lịch cầm một chuỗi hương bao đỏ xanh trong tay, ta mới biết buổi yến tiệc mùa xuân này còn có phần như vậy.

Lần trước khi Ninh Vương tạo phản, Cố Trường Lịch vào cung cứu giá, coi như lập được đại công, thuận lý thăng chức lên làm Thượng thư.

Một thanh niên tài tuấn, phong thái đường đường, quả thực là lựa chọn hàng đầu của các tiểu thư quý tộc ở kinh thành.

Hắn thấy ta một mình trong vườn, liền tiến tới bắt chuyện.

“Thái tử phi sao không cùng Thái tử điện hạ đến dự yến?”

Ta khẽ gật đầu.

“Chàng có việc khác phải lo.”

Thực ra khi ta đi cùng chàng, vô tình gặp Hà Vận trên đường. Để tránh bị cuốn vào giữa hai người họ, ta kiếm cớ tách ra và đi đến đây.

Ta nhìn vào tay Cố Trường Lịch đang cầm những chiếc hương bao, cười nói.

“Cố đại nhân có vẻ rất được yêu thích đấy.”

Cố Trường Lịch lắc đầu, đưa tay thu những chiếc hương bao vào tay áo.

“Những thứ này với thần chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt.”

Chưa kịp để ta hỏi, hắn đã tiếp lời.

“Thần đã có người trong lòng rồi.”

Ta không am hiểu chuyện nam nữ, liền lịch sự gật đầu.

“Vậy hy vọng đại nhân và người ấy sẽ sớm thành đôi.”

Nghe vậy, hắn lại cười khổ, ánh mắt thoáng chút u sầu, hắn nói.

“Không, thần e rằng kiếp này chẳng có duyên với nàng ấy, chẳng cầu mong gì hơn, chỉ mong nàng được bình an suốt đời.”

Ta gật đầu.

“Vậy cũng tốt.”

Gió thổi qua, hoa mơ trên cây xào xạc rơi xuống, vương vào tóc mai của Cố Trường Lịch, hắn trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nghiêm túc gọi ta một tiếng.

“Thái tử phi, ta…”

“A Chi!”

Câu nói mới nửa chừng thì bị một giọng nói đầy tức giận cắt ngang.

Ban đầu ta chưa phản ứng lại là đang gọi ta, cho đến khi Yến Dương với gương mặt không mấy vui vẻ tiến tới, nắm lấy tay ta, ta mới nhận ra tiếng “A Chi” đầy cảm xúc đó là đang gọi mình.

“Sao nàng lại ở đây, làm ta tìm muốn chết.”

Chàng dùng sức nắm chặt tay ta, ta cố gắng giãy ra nhưng không được, lại bị chàng kéo vào lòng.

Đôi mắt phượng của chàng hơi mở, cằm ngẩng lên nhìn Cố Trường Lịch từ trên cao, chàng nói với giọng mỉa mai.

“Cố đại nhân, thật trùng hợp.”

Cố Trường Lịch cúi đầu chào.

“Thần bái kiến Thái tử điện hạ.”

Ánh mắt Yến Dương liếc thấy những chiếc hương bao trong tay áo Cố Trường Lịch, chàng cười lạnh hai tiếng.

“Cố đại nhân hôm nay thu hoạch có vẻ khá lớn, về nhà chắc phải suy nghĩ kỹ, chọn người phù hợp nhất để làm phu nhân.”

Chàng nhấn mạnh hai từ “phù hợp”, mang đầy ẩn ý, rồi chàng quay đầu, mỉm cười với ta. 

“Mẫu hậu đang tìm nàng, chúng ta mau đi thôi.”