Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THÁI TỬ LẠI VÌ TÌNH YÊU MÀ PHÁT ĐIÊN Chương 3 THÁI TỬ LẠI VÌ TÌNH YÊU MÀ PHÁT ĐIÊN

Chương 3 THÁI TỬ LẠI VÌ TÌNH YÊU MÀ PHÁT ĐIÊN

3:35 sáng – 25/08/2024

5

Sau chuyện săn bắn, Yến Dương tự thấy mình có lỗi, không còn làm khó ta nữa, chỉ thỉnh thoảng cãi nhau vài câu, ngày tháng cứ thế trôi qua.

Sắp đến năm mới, trong cung tổ chức đại yến, hoàng thân quốc thích đều tề tựu đông đủ. 

Thật không may, Ninh Vương và Ninh Vương phi cũng có mặt. Càng không may hơn, chỗ ngồi của họ lại đối diện với ta và Yến Dương.

Ninh Vương phi Hà Vận vẫn trang điểm thanh tao, giản dị, trong cung điện nguy nga tráng lệ này, nàng như một tiên nữ không vướng bụi trần.

Nàng ngồi đó, vẻ bồn chồn không yên, ánh mắt không biết nên nhìn vào đâu, có lẽ bởi vì cả ta và Yến Dương đều đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Vì vậy, nàng dùng đôi tay mềm mại của mình gắp một quả anh đào, đút cho Ninh Vương ăn. Ngay lập tức, Yến Dương liền dùng khuỷu tay huých vào ta, ra hiệu ta cũng nên đút cho chàng cái gì đó.

Thật là vô vị.

Ta nghĩ nên tìm việc gì đó để chàng làm, tránh cho chàng cứ mãi dùng ánh mắt quấy nhiễu ca ca và tẩu tẩu của mình. 

Thế là ta gắp một quả ớt từ Tây Vực đút cho chàng. Không phòng bị, chàng nhai nhai trong miệng, cả người liền đông cứng lại. Ánh mắt đầy oán hận như muốn xuyên thủng ta thành cái rây.

“Nàng cứ chờ đấy…”

Ta nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay đang giận dữ của chàng, mỉm cười nói khẽ.

“Thái tử điện hạ, uống nhiều nước nóng vào.”

Yến Dương suýt nữa tức đến mức ngã ngửa ra sau, dùng ánh mắt sắc bén trừng ta vài lần rồi tìm cớ rời khỏi tiệc nhanh chóng.

Thái tử vừa rời đi, lại có một nhóm vũ nữ mới vào biểu diễn.

Nhưng trong khi đang múa, bất chợt từ trong tay áo của một vũ nữ rút ra một con dao găm, nhắm thẳng hướng Hoàng đế mà lao tới.

“Có thích khách! Hộ giá!” 

Không biết ai đó hét lên, đại điện lập tức trở nên hỗn loạn, ta liền thuận thế tìm một góc mà lẩn trốn.

Hoàng đế và Hoàng hậu nhanh chóng được thị vệ lao đến bảo vệ, những tên thích khách thấy việc ám sát không thành, liền bắt Ninh Vương phi làm con tin, Ninh Vương cầm kiếm trong tay, nhưng nhất thời không dám ra tay.

Một tên thích khách nhấc chân, kéo Ninh Vương phi chạy vài bước rồi phóng lên mái nhà, thoắt cái đã biến mất.

Đúng lúc ta tưởng rằng mọi chuyện đã ổn thỏa, thì đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, không biết từ đâu một tên đồng bọn của thích khách xuất hiện, cũng bắt lấy ta.

Ta bị một chưởng đánh vào gáy, lập tức ngất đi.

Khi ta tỉnh lại, phát hiện mình và Ninh Vương phi bị trói cùng một chỗ, trước cổ hai chúng ta đều bị kề một con dao sắc bén. Dù cố vùng vẫy nhưng không thoát được, ta thì thầm hỏi. 

“Đây là chuyện gì thế này?”

Hà Vận giọng có phần run rẩy, nhưng vẫn cố gắng trả lời ta.

“Xin lỗi Thái tử phi, là ta liên lụy đến người.”

Nàng nói gì đó, nhưng dường như lại chẳng nói gì.

Tên thích khách đang dí dao vào cổ ta dường như đang thương lượng với Yến Dương, ta thấy chàng đứng không xa, mặt lạnh lùng, mày nhíu chặt, tay cầm kiếm, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm về phía Hà Vận.

“Thái tử điện hạ, chỉ cần ngài mở cổng thành cho chúng ta thoát, ta sẽ thả một người trong số họ.”

Tên thích khách này đúng là ngốc quá, Yến Dương sẽ không để tất cả bọn chúng thoát, chàng cần giữ lại một người để lần ra kẻ chủ mưu.

Vậy nên, tối đa chỉ có thể thả một người…

“Thả Ninh Vương phi” 

Chàng gần như không do dự mà đáp.

Một câu trả lời không ngoài dự đoán.

Nghe vậy, thân thể Hà Vận bên cạnh ta liền căng cứng, xấu hổ quay đầu đi. Thích khách cũng giữ lời, ngay lập tức thả dây trói cho Hà Vận. Tên thích khách đang giữ nàng gật đầu ra hiệu với tên đang giữ ta, rồi thả dây, nhanh chóng bỏ trốn.

Bây giờ, chỉ còn lại ta và một tên thích khách khác.

Đội quân giữ thành phía sau Yến Dương đồng loạt giương cung, mũi tên nhắm thẳng vào ta.

Tên thích khách này dường như cũng nhận ra rằng Yến Dương không có ý định cứu ta, hắn cười mỉa mai.

“Chậc chậc, Thái tử phi, e rằng ngươi và ta sắp phải cùng nhau xuống hoàng tuyền rồi. Thật không ngờ, lời đồn lại là sự thật, Thái tử điện hạ lại để ý đến tẩu tẩu của mình, hahaha…”

Hắn cười điên cuồng, gương mặt Yến Dương càng thêm khó coi.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Ta nói. 

“Ta sẽ không chết cùng ngươi.”

Tên thích khách bỗng nhiên ngẩn ra, vô thức quay đầu nhìn ta. Ta rút tay từ sau lưng ra, một tay nắm chặt lấy con dao của hắn, tay kia cầm ngược lưỡi dao, cắt vào cánh tay của hắn.

“Làm gì có chuyện đổi một lấy một, ngay từ đầu, ta đã biết chẳng ai sẽ cứu ta.”

Vì vậy, ta phải tự dựa vào chính mình.

Ta nhân lúc hắn phản ứng không kịp, đá văng con dao khỏi tay hắn. Hắn tức giận rút từ trong tay áo ra một thanh kiếm nhỏ, xông tới tấn công ta.

Ta giơ bàn tay đang rỉ máu lên để đỡ đòn, nhưng không biết từ đâu một mũi tên bay tới, xuyên qua lưỡi kiếm của hắn, khiến hắn bị đẩy ngã xuống đất.

Quân lính giữ thành liền ập tới, nhanh chóng khống chế tên thích khách. Đầu hắn bị đè xuống đất, miệng vẫn không ngừng nguyền rủa.

“Thái tử cẩu không màng đạo lý, dám mơ tưởng đến tẩu tẩu của mình. Gia tộc Yến sẽ không yên, Cảnh Quốc tất sẽ diệt vong.”

Ánh mắt hắn chợt chuyển sang ta, đầy vẻ độc ác.

 “Nước Tề của các ngươi phụ thuộc vào Cảnh Quốc, cũng sẽ… A!”

Chưa để hắn nói hết câu, ta đã đâm thẳng con dao găm vào tay hắn, lạnh lùng nói.

“Câm miệng. 

Nước Tề của ta vẫn ổn.”

6

Khi nắm chặt con dao của tên thích khách, tay trái ta chảy rất nhiều máu, để lại một vệt dài trên phiến đá xanh, đến bây giờ mới bắt đầu thấy đau.

Yến Dương – người mà ta hoàn toàn quên bẵng, bước từng bước nặng nề tiến lại gần ta.

Đây là lần đầu tiên ta thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt chàng. Chàng nhìn ta với ánh mắt rực cháy, họng nghẹn lại, mãi mới thốt ra được một câu.

“Lúc nãy, ta không có ý định… bỏ mặc nàng.”

Ta dùng răng xé một mảnh vải từ váy, quấn qua loa quanh tay mình, thản nhiên đáp.

“Ừ, vậy thì cảm ơn chàng.”

“Không” 

Chàng đưa tay ra, dường như muốn nắm lấy cổ tay ta, nhưng lại nhìn vào vết thương của ta, cuối cùng chỉ nắm lấy vạt áo của ta.

“Nàng có thể oán trách ta, đánh ta, mắng ta, gì cũng được.”

Ta gượng cười, nói.

“Không cần thiết.”

Dù sao thì ta cũng chẳng bao giờ nghĩ chàng sẽ cứu ta.

Ta rút tay khỏi tay chàng, nhặt con dao găm bên cạnh lên, giắt vào sau lưng. Trước khi rời đi, ta nghĩ một lúc rồi nói.

“Nếu Thái tử thực sự thấy có lỗi với ta thì đừng âm thầm điều tra ta nữa. Chúng ta là phu thê, nếu có nghi ngờ gì cứ thẳng thắn nói ra.”

Không lâu sau, tin tức Thái tử phi tay không bắt sống thích khách lan truyền khắp Kinh thành. Ta không chỉ nổi danh trong miệng dân chúng, mà Hoàng đế Cảnh Quốc cũng ban thưởng nhiều lễ vật, bảo ta dưỡng thương tại Thái tử phủ.

Chuyện này đối với ta đã là quá khứ, nhưng Yến Dương thì chưa.

Dạo gần đây chàng trở nên rất lạ, thường sai người đến hỏi han, thức ăn bổ dưỡng không bữa nào thiếu, nhưng chàng lại cố tình tránh mặt ta, không chịu gặp trực tiếp.

Thúy Hòa không hiểu, hỏi ta vì sao.

Ta chỉ cười nhạt, vì sao ư?

Đương nhiên là vì chàng thấy hổ thẹn trong lòng.

Trong thời gian dưỡng thương, ta nhận được mật thư từ Hoàng thất nước Tề.

Trong thư nói rằng biên giới phía Bắc đang có chiến sự căng thẳng, đã nhiều lần cầu viện Cảnh Quốc nhưng không có kết quả, Hoàng hậu hy vọng ta có thể khuyên nhủ Yến Dương giúp đỡ.

Đây chẳng phải là muốn ta thổi gió bên gối sao, thật sự đánh giá cao ta rồi.

Dù vậy, ta vẫn đi tìm Yến Dương.

Ta không giỏi lấy lòng người, liền hỏi thăm những người bên cạnh Yến Dương xem chàng thích gì.

Bà vú đã hầu hạ chàng nhiều năm nói mãi, cuối cùng rút ra một kết luận — chàng thích Ninh Vương phi.

Ninh Vương phi Hà Vận tài hoa hơn người, thông thạo thi thư, giỏi thư pháp, am hiểu âm luật, biết ca hát, múa giỏi…

Những điều này, ta đều không giỏi, trong hai năm ở Hoàng cung nước Tề, ta chỉ miễn cưỡng học được những lễ nghi cơ bản của công chúa, còn cầm kỳ thi họa… thì chỉ biết sơ qua.

Vì vậy, ta đã bỏ một khoản lớn, nhờ người mang về cho ta một bức thư pháp từ nơi xa. Bức thư pháp đó không phải của danh gia, nhưng lại rất giống nét chữ của Hà Vận, tìm mãi mới được một bức như vậy.

Người giúp ta không ai khác chính là thư sinh mà ta đã cứu trên đường phố hôm nọ.

Thư sinh đó tên là Cố Trường Lịch, đã đỗ Thám hoa, hiện làm quan trong triều. Ngày nhậm chức, hắn đã đặc biệt đến tạ ơn ta đã cứu mạng. Nhưng số tiền ta đưa, hắn không nhận một xu, chỉ nói rằng.

“Được giúp Thái tử phi là vinh hạnh của tại hạ.”

Ta cất giữ bức thư pháp, dự định tặng Yến Dương vào ngày sinh nhật của chàng, nhân tiện xin chàng giúp đỡ. Nhưng không ngờ, quà tặng từ phủ Ninh Vương gửi tới hôm đó, cũng chính là chữ của Hà Vận.

Tối ấy, khi tiệc tàn, Yến Dương trong men say mở quà từ phủ Ninh Vương, rồi mở bức thư pháp ta tặng. Chàng ngẩn người trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên cười lạnh.

“Nàng đang làm gì đây? Định bắt chước Đông Thi cười xấu chăng?”

Ta cũng bất ngờ, thầm nghĩ sao lại trùng hợp đến vậy.

Nếu là bình thường, có lẽ ta sẽ gật đầu rồi rời đi, nhưng lúc này ta có việc cầu xin chàng, nên phải nói vài lời dễ nghe.

“Ta chỉ nghĩ rằng chàng sẽ vui.”

Đây là những lời tốt đẹp nhất mà ta có thể nghĩ ra.

“Nàng muốn làm ta vui, nhưng sao lại tặng ta thứ của người khác?” 

Chàng nheo đôi mắt phượng dài hẹp, tùy tiện cầm bức thư pháp ta tặng lên.

Xoẹt—

Tấm giấy Tuyên mỏng manh bị chàng xé nát thành từng mảnh.

“Nàng muốn cầu ta giúp nước Tề dẹp loạn phía Bắc phải không?” 

Chàng nhìn thấu ý định của ta, lười biếng dựa vào bàn.

“Chuyện lớn như vậy, nàng phải thể hiện chút thành ý chứ.”

Ta hỏi.

“Thái tử muốn gì?”

Chàng hờ hững hỏi lại.

“Thành ý lớn nhất… nàng có thể đưa ra thứ gì?”

Ta suy nghĩ một lúc, rồi nói.

“Mạng của ta.”

Chàng bỗng nhiên cười khẩy, có lẽ nghĩ rằng ta đang nói đùa.

“Tốt, vậy thì đưa cho ta đi. Đúng lúc, ta mới nhận được một thanh bảo kiếm, đang tìm máu tốt để khai đao, sao nàng không thử trước?”

Chàng chưa dứt lời, ta đã rút dao găm từ thắt lưng, đặt lên cổ mình, chỗ có một vết sẹo mờ do tên thích khách hôm trước để lại.

“Được!” 

Ta không do dự, nhìn chàng nói.

“Vậy Thái tử phải giữ lời đấy.”

Ta khẽ nhích tay, mũi dao vừa chạm vào da thì Yến Dương đã nhanh chóng nắm chặt cổ tay ta.

“Nàng điên rồi sao?!” Chàng thở gấp. 

“Nàng thực sự muốn làm thế à?”

Ha.

Ta đã đánh cược đúng.

Yến Dương, chàng cảm thấy có lỗi với ta.

“Không phải chàng muốn vậy sao?” 

Ta ngơ ngác nhìn chàng.

“Đây thật sự là thứ thành ý lớn nhất mà ta có thể đưa ra. Thái tử cũng biết, dù ta có tặng thư pháp, ca múa, hay thêu thùa, đối với chàng, chẳng phải đều là bắt chước Đông Thi cười xấu sao?”

Chàng sững sờ nhìn ta, không nói nên lời. Ta tiếp tục.

“Thái tử nói đúng, nước Tề nhỏ bé, không nuôi nổi binh hùng tướng mạnh, cũng không nuôi nổi một công chúa tinh thông cầm kỳ thi họa. Nhưng ta nguyện ý dâng mạng sống của mình cho chàng, đó chính là thành ý duy nhất và lớn nhất mà ta có.”

“Vì cuộc chiến của nước Tề, nàng sẵn sàng làm vậy sao?”

Khi hỏi câu này, trong mắt Yến Dương lóe lên một tia hy vọng ngoài dự đoán.

Câu này, ta nên cân nhắc kỹ trước khi trả lời. Ta nói.

“Còn vì chàng nữa.”

Nghe vậy, tai Yến Dương bỗng đỏ bừng, như tôm vừa chín, chàng lắp bắp.

“Nàng, nàng nói bậy bạ gì vậy!”

“Ta không nói bậy.”

“Im miệng!” 

Chàng quay lưng lại, không nhìn ta, chỉ tay về phía cửa lớn tiếng.

“Ra ngoài, đừng để ta thấy nàng nữa.”

Xong rồi.

Khó khăn lắm mới bày tỏ được chút thành ý, lại bị hiểu lầm. Cả đêm cố gắng tỏ ra dễ mến, cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu.