Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THÁI TỬ LẠI VÌ TÌNH YÊU MÀ PHÁT ĐIÊN Chương 2 THÁI TỬ LẠI VÌ TÌNH YÊU MÀ PHÁT ĐIÊN

Chương 2 THÁI TỬ LẠI VÌ TÌNH YÊU MÀ PHÁT ĐIÊN

3:34 sáng – 25/08/2024

3

Ngày săn bắn ở Mông Sơn đã đến. Gió thu thổi mạnh, Yến Dương mặc một bộ y phục màu đen, tóc xanh buộc bằng dây ngọc, ngẩng cao đầu trên lưng ngựa, trông rất thu hút.

Không xa đó, chính là Ninh Vương và Ninh Vương phi.

Một quân tử tiêu sái cùng mỹ nhân khuynh quốc cưỡi chung một ngựa, đến cả kiến bò qua cũng phải cảm thán họ là đôi bích nhân.

Ta đứng dưới ngựa của Yến Dương, cảm thấy chàng như đang nghiến răng đến vỡ nát.

Đúng rồi, Ninh Vương phi chính là người trong mộng mà chàng ngày đêm mong nhớ, là bạch nguyệt quang xa vời không thể chạm tới.

Ta không muốn bị cuốn vào vòng xoáy tình cảm của họ, liền nâng váy định lẻn đi, nhưng lại bị Yến Dương bất ngờ kéo lên, đặt ngồi trước chàng. Ta hỏi.

“Chàng không thấy chật chội sao?”

Yến Dương nheo mắt, không vui đáp.

“Sao, chẳng lẽ nàng biết cưỡi ngựa?”

Ta lắc đầu.

“Không biết.”

Nghe vậy, chàng như bắt được nhược điểm của ta, bỗng cười nói.

“Sớm đã nghe nói nữ tử nước Tề yếu đuối, không ngờ ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết.”

Đúng vậy, chưa từng có ai dạy ta cả.

Trên đường chạy nạn, gặp được ngựa đều bị ta ăn hết rồi.

Ninh Vương cùng Vương phi thúc ngựa đi xa, Yến Dương không cam lòng, mang theo ta đuổi theo hướng họ.

Ta hiểu rồi, chàng thật sự muốn thể hiện sự hiện diện của mình trước mặt bạch nguyệt quang, nhưng vì thể diện không thể tự mình tiến đến, đành lấy ta làm bình phong, để bản thân trông không quá đáng thương.

Đường đi xóc nảy vô cùng, ta cảm thấy Yến Dương cố ý làm vậy, chàng chắc muốn hất ta xuống, nhưng thấy ta ngồi vững vàng, lại sinh ra vài phần nghi hoặc. Chàng hỏi.

“Nàng thật sự không biết cưỡi ngựa?”

Ta còn chưa kịp trả lời, đã nghe tiếng cười của Ninh Vương phi từ xa vọng đến.

Nàng ngồi trên lưng ngựa trắng thuần, nụ cười tươi như hoa nhìn Ninh Vương săn được một con hươu.

Không cần nói, tên Yến Dương này chắc chắn lại ngồi không yên rồi.

Quả nhiên, phía sau ta nhẹ đi, chàng phi thân xuống ngựa, chạy về phía Ninh Vương phi.

Ta lại bị chàng bỏ rơi.

Nắng gắt như lửa, ta cẩn thận nhảy xuống ngựa, tìm một bóng cây ngồi nghỉ mát.

Gió thổi qua lá cây tạo nên tiếng xào xạc ru ngủ người, trong cơn mơ màng ta nghe thấy Yến Dương nói muốn tỷ thí gì đó với Ninh Vương, mí mắt nặng trĩu khép lại, chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, ta lại trở về ba năm lưu lạc ấy, từ Tích Xuyên đến Kinh Đô, trải qua ba mùa xuân thu, một gia đình năm người, cuối cùng chỉ còn lại mình ta.

Ba năm đó, ta đã ăn côn trùng, bò qua vách đá, thoát khỏi hang ổ sơn tặc, trải qua bao phen sống chết mới đến được Kinh Đô.

Suýt chút nữa, ta đã chết trong trận tuyết lớn nhất Kinh Đô. May mắn thay, được người bên cạnh Hoàng hậu cứu về, ta mới giữ lại được mạng sống.

Hoàng hậu nói ta có tướng mạo giống công chúa, là người có phúc, nên bà nuôi dưỡng ta bên cạnh suốt hai năm. Sau đó, bà hỏi ta có nguyện ý đến Cảnh Quốc hòa thân hay không. Ta hỏi vì sao.

Bà đáp.

“Vì để nước Tề không còn ai phải lưu lạc như ngươi.”

Ta không hiểu, chỉ một tờ hôn ước có thể bảo đảm sự yên bình cho cả một quốc gia sao?

Nhưng ta vẫn đồng ý.

Nếu thực sự như bà nói, không còn ai phải lưu lạc như ta… thì thật tốt biết bao.

Sương lạnh đọng trên mí mắt làm ta giật mình tỉnh dậy, phát hiện trời đã tối hẳn, chỉ còn một lớp ánh sáng mỏng manh của hoàng hôn treo trên đỉnh núi, còn Yến Dương và Ninh Vương đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Xung quanh tĩnh lặng không tiếng động, ta mới nhận ra, có lẽ ta đã lạc đường rồi.

4

Hoàng hậu nước Tề từng nói với ta, gả đến Cảnh Quốc rồi, sẽ không bao giờ phải lo đói bụng nữa. Nhưng xem ra tình hình lúc này không hoàn toàn như vậy.

Nhìn trời đã sắp tối, biết là không thể trở về kịp, ta quyết định trước hết phải tìm gì đó ăn lót dạ.

Với cái bụng đói, ta đuổi theo một con thỏ suốt hai dặm đường, cuối cùng cũng bắt được nó. Khi ta nhóm lửa và nướng xong con thỏ, bỗng từ đâu xuất hiện một con lợn rừng lao tới, hất đổ đống lửa của ta và tha đi con thỏ.

Ta tức giận, liền cầm lấy cây đuốc rơi bên cạnh mà đuổi theo. Thật lòng mà nói, trong tình cảnh này, ta không nghĩ sẽ gặp được ai khác.

Nhưng không ngờ, Yến Dương lại quay về tìm ta.

Khi chàng gọi tên ta, ta đang cắm con dao găm vào cổ con lợn rừng, máu tuôn xối xả văng lên khắp mặt ta.

Ta thấy Yến Dương đang kéo căng dây cung, nhưng rồi lại hạ xuống, đứng sững sờ tại chỗ, mắt mở to đầy kinh ngạc. Một lúc lâu sau, chàng dường như mới tỉnh táo lại, ném cung trong tay đi rồi bước đến chỗ ta.

“Tại sao nàng chạy xa thế? Sao không đợi ở chỗ cũ?” 

Chàng nhíu mày hỏi, giọng nói lại rất nhẹ nhàng. Ta lau mặt, thản nhiên đáp.

“Ta đói, phải đi tìm gì đó ăn.”

“Ta…” Chàng bỗng nghẹn lại. “Xin lỗi, ta… quên mất nàng còn ở đó.”

Chàng xin lỗi ta, thật là chuyện hiếm có.

“Không sao.” Ta đáp. “Ta chẳng phải vẫn ổn đây sao?”

Chàng nhìn ta từ đầu đến chân, thấy rõ những vết thương và bụi bặm trên người ta, như không tin vào lời ta nói.

Ta mệt mỏi, ngồi bệt xuống đất, nhặt miếng thịt thỏ đã nguội lạnh lên, ăn trước mặt chàng. Yến Dương liền giơ tay giật lấy miếng thịt thỏ.

“Đừng ăn cái này, nó bẩn rồi.”

Ta thầm nghĩ, cái này còn chưa là gì, ta đã ăn cả những thứ còn bẩn hơn nhiều.

“Thái tử điện hạ” 

Ta mệt mỏi ngẩng đầu nhìn chàng.

“Ta đói rồi, ăn chút gì cũng không được sao? Dù chàng có ghét ta, cũng không thể trơ mắt nhìn ta chết đói chứ…”

“Ta không…” Giọng chàng hạ xuống. 

“Ý ta là, về rồi ăn tiếp.”

Ta thật sự không còn sức mà cãi cọ với chàng nữa, đành phải thỏa hiệp.

“Đi thôi.” 

Ta nói, chàng đỡ ta lên ngựa, lần này động tác nhẹ nhàng hơn hẳn trước đó. Ngựa chạy rất nhanh, không còn xóc nảy như trước. Ta mệt mỏi và buồn ngủ, chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc, nhưng Yến Dương lại cứ nói chuyện với ta. Chàng nói.

“Thân thủ của nàng dường như không tệ.”

Ta đáp qua loa.

“Cũng bình thường.”

“Ta thật sự không cố ý bỏ rơi nàng.”

“Ừ.”

“Trước đây đối xử không tốt với nàng, là ta có lỗi.”

“Không sao.”

“Ta chỉ không hài lòng việc hai nước kết thân qua hôn nhân, thật ra ta biết lỗi không phải do nàng, ta biết, nàng chắc cũng không muốn điều này…”

Nghe đến đây, ta bỗng tỉnh táo lại, vội vàng phản bác.

“Không, ta rất muốn.”

“Cái gì?” 

Yến Dương ngạc nhiên vô cùng.

Gả cho chàng, có thể đổi lấy hòa bình cho hai nước, đổi lấy cuộc sống an lành cho dân chúng nước Tề.

Ta nói.

“Gả cho chàng, là ta tự nguyện.”

Cánh tay đang ôm ta của Yến Dương bỗng chốc cứng lại. Một lúc sau, chàng nói đứt quãng trong gió.

“Vậy, ta cũng sẽ không thích nàng đâu.”

Thật là khó hiểu.