Ta sống lưu lạc trong nhân gian ba năm may mắn được Hoàng hậu nhặt về và trở thành công chúa thay thế.
Sau đó ta gả đi để làm Thái tử phi, và sứ mệnh của ta là duy trì hòa bình giữa hai nước. Vì vậy, dù Thái tử trong lòng đã có một một bạch nguyệt quang, dù chàng khinh rẻ và làm nhục ta, bao lần đẩy ta vào hiểm cảnh, ta vẫn có thể bình thản đối mặt.
Bởi vì ta vốn không hề mong đợi tình yêu của chàng.
Nhưng sau này, khi thân phận của ta bị bại lộ, Thái tử – người trước đây luôn xem ta như thứ bỏ đi, lại run rẩy nắm lấy tay áo của ta, giọng nói run run.
“Ta căn bản không quan tâm nàng là công chúa hay là ai khác, ta chỉ cần nàng, chỉ cần nàng ở bên ta là đủ rồi. Những điều khác, ta đều không để tâm.”
1
Ta là một công chúa giả, nhưng vì ta rất giống công chúa thật, nên ta đã thay nàng gả đến Cảnh Quốc.
Trước khi xuất giá, mẹ ruột của công chúa, vị Hoàng hậu nhân hậu ấy hỏi ta.
“Ngươi không oán hận sao?”
Ta đáp.
“Ta không quan tâm.”
Ta thấy bà dùng khăn tay lau khóe mắt, có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài nhẹ nhàng, không nói thêm gì.
Sau đó, ta được đưa lên kiệu đỏ rực và gả đến Cảnh Quốc.
Người ta gả là Thái tử của Cảnh Quốc.
Chàng là người có tài, chiến công hiển hách, ngay cả ta cũng biết. Nhưng chàng cũng có nhiều tiếng xấu, điều này ta cũng biết.
Ví dụ như chàng yêu thích Nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng, nhưng nàng đã gả cho người khác, trở thành tẩu tẩu của chàng, nhưng chàng tuyệt nhiên vẫn không thay đổi tình cảm.
Người ta gọi đó là chung tình, nói khó nghe hơn thì là cố chấp, trái với luân thường đạo lý.
Người khác chê bai chàng, chàng không bận tâm.
Chàng không thích ta, ta cũng không để tâm.
Trong lễ thành hôn, khi chàng nắm tay ta để bái thần, ta thấy trên gương mặt lạnh lùng của chàng đầy vẻ ghét bỏ.
Lúc đó ta biết, chàng căm ghét ta, dù trước đó chưa từng gặp mặt, nhưng mức độ chán ghét ta trong lòng chàng chắc chắn đã xếp hàng đầu.
Nhưng chàng vẫn đứng trước thần linh, cùng ta thề hẹn trọn đời.
Xem ra thần linh không linh nghiệm, không giáng thiên lôi để đánh chết kẻ lòng dạ không chân thành như chàng.
Đêm động phòng hoa chúc, chàng nâng lên chiếc khăn voan của ta, không nói một lời mà đưa cho ta chén rượu giao bôi.
Chàng không chút khách khí, như ném cho mèo chó bên đường một cái bánh bao. Rượu trong chén lay động vài cái, đổ một ít lên áo hỷ của ta.
Đây là hành động vô lễ, nhưng ta lại không biết mình có nên tức giận hay không.
Nếu là công chúa, nàng hẳn sẽ tức giận, phải không? Nhưng ta đang ở nơi người ta, ta có tư cách gì để tức giận?
Vì vậy, ta nhận lấy chén rượu, nhìn chàng, tượng trưng gõ nhẹ vào thành chén của chàng, sau đó nghiêng chén, đổ toàn bộ rượu xuống đất.
Chàng nhíu mày.
“Nàng làm gì vậy?”
Ta thản nhiên đáp.
“Tay ta run.”
Chàng dường như không vui, lạnh lùng hừ một tiếng để biểu thị sự bất mãn đối với hành động của ta. Quả nhiên, lúc nãy ta đúng là nên tức giận.
Đêm động phòng hoa chúc không vui vẻ mà kết thúc, chàng đẩy cửa đi ra, không biết đi đâu.
Ta một mình tắt đèn đỏ, tháo trâm vàng, vương miện ngọc, rồi nằm xuống ngủ với y phục còn nguyên.
Đó là ngày đầu tiên ta và Yến Dương thành thân.
2
Sáng sớm ngày hôm sau, cung nữ trong cung đến phòng ta, lục lọi trên giường suốt một lúc lâu, cuối cùng mặt mày ủ rũ bước ra.
Ta hỏi họ có chuyện gì, họ nói trên giường không có dấu vết đỏ, không biết làm sao về cung báo cáo.
Đúng lúc này, Yến Dương quay lại, thấy cảnh tượng này, chàng đứng tựa cửa, có vẻ như đang xem trò vui, ánh mắt đầy vẻ châm chọc, dường như chờ xem ta sẽ làm gì.
Ta đứng dậy, rút một chiếc trâm từ đầu xuống, không do dự đâm vào ngón tay. Máu tươi trào ra, ta thuận tay quệt hai đường lên khăn vải. Ta đưa khăn vải cho cung nữ.
“Đây, như vậy là được rồi chứ?”
Cung nữ dường như chưa từng thấy cách ứng phó này, bối rối nhận lấy, rồi lại hỏi lại ta.
“Như vậy… cũng được chứ ạ?”
Ta đáp.
“Dù sao cũng là bị kim đâm, cứ như vậy đi.”
Nghe vậy, gương mặt Thái tử, kẻ đang xem trò vui, bỗng chốc tối sầm lại. Chàng trông như rất muốn đánh ta, nhưng vì thân phận mà nhẫn nhịn, lại một lần nữa hừ lạnh với vẻ chán ghét rồi vung tay áo bỏ đi.
Chàng hẳn đã ghét ta đến tột cùng.
Dù vậy, chàng vẫn không thể không cùng ta vào cung diện kiến Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Chúng ta ngồi đối diện, treo trên mặt nụ cười giả dối tương tự nhau, hòa hợp với nhau trả lời những lời của Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Tất cả đều thuận lợi, không có sơ hở, như thể chúng ta vừa trải qua một đêm đã hòa hợp, yêu thương nhau lắm.
Nhưng chỉ vừa rời khỏi cung không xa, chàng đã lập tức buông tay ta, bàn tay mà trước đó chàng đã miễn cưỡng nắm lấy.
“Thái tử phi, diễn xuất thật tuyệt vời.”
Lời này khen chê lẫn lộn, ta coi như chàng đang khen mình, nên đáp lại lễ phép.
“Thái tử cũng vậy.”
Chàng cười nhạt, nhưng trong ánh mắt lại lạnh lẽo.
“Nàng quả thật… không được lòng người.”
Ta đáp.
“Đúng vậy.”
Bước chân chàng bỗng ngừng lại, quay đầu nhìn ta đầy nghi ngờ, dường như ngạc nhiên với câu trả lời của ta.
Hai ta nhìn nhau, ta nghĩ chàng không nghe rõ lời mình, nên lặp lại.
“Đúng vậy, ta không được lòng người.”
Ta là kẻ mà ngay cả ông trời cũng không muốn nhận.
Nếu ta không chết rét dưới chân tường thành, thì đã chẳng bị Đại nội Tổng quản nhặt về, cũng không gặp Hoàng hậu, và càng không phải thay công chúa mà gả sang đây.
Những chuyện này, Hoàng thượng đã bảo ta giữ kín trong lòng. Nếu ta hé lộ nửa lời, không chỉ tính mạng của ta khó giữ, mà còn có thể khiến Cảnh Quốc gặp tai họa diệt vong.
Ta đang suy nghĩ miên man, ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng Yến Dương, ngay cả xe ngựa cũng biến mất.
“Xe ngựa đâu rồi?”
Ta hỏi, thị vệ bên cạnh chàng đáp.
“Bẩm Thái tử phi, Thái tử nói rằng người mới đến Cảnh Quốc, nên cần đi dạo xem cảnh, chàng đã về trước, bảo người tự mình… đi bộ về.”
Thị vệ truyền lời với vẻ lúng túng, người tinh ý dễ dàng nhận ra đây là hành động không thỏa đáng của Yến Dương. Nha hoàn tùy tùng của ta – Thúy Hòa, tức đến phát điên, ngay lập tức muốn sai người mang xe ngựa đến.
Ta ngăn nàng lại, nói.
“Không sao, đi thôi.”
Trốn chạy ba trăm dặm cũng đã qua rồi, con đường này chỉ có hai con phố, chưa đến nửa canh giờ là tới.
Nhưng ta không đi đường tắt, mà chọn con đường đông đúc và phồn hoa nhất trong Hoàng thành Cảnh Quốc để đi.
Phồn hoa đến mức nào ư? Ta chưa đi được bao xa đã gặp ngay một đám người đang đánh nhau. Chỉ thấy một thư sinh áo trắng bị đẩy mạnh từ trong cửa ra ngoài, ta thuận tay đỡ lấy, giữ hắn đứng vững. Thư sinh ấy kinh hồn chưa định, nhưng vẫn rất lễ phép cúi đầu với ta.
“Cô nương thần lực thật phi phàm.”
Chẳng mấy chốc, từ trong nhà chạy ra không dưới bảy tám người, đều mặc trang phục giống hệt thư sinh kia. Thấy ta che chắn cho hắn, bọn họ lại tưởng ta cùng phe với hắn, liền bày thế trận, muốn đánh cả ta và hắn.
Trời cao có mắt, vốn dĩ ta không có ý định giúp hắn.
Ta nhìn lướt qua đám thư sinh trông như một đám hoa lá, lòng cười lạnh — không nói quá, có lẽ ta có thể một chưởng đánh chết ba người.
Nhưng trước khi đi, Hoàng thượng đã dặn ta phải cẩn trọng lời nói và hành động, chớ gây rắc rối. Vì vậy, ta cân nhắc một lúc, trước khi nắm đấm của họ kịp tới, ta liền xoay người và ngã thẳng xuống đất. Ngay sau đó, ta nghe thấy Thúy Hòa kêu lên.
“Không xong rồi, Thái tử phi ngất xỉu rồi!”
Thế là ta được khiêng về Thái tử phủ. Trong ánh mắt ba phần không hiểu, bảy phần tức giận của Yến Dương, ta từ từ mở mắt trên giường.
“Chuyện này là thế nào?”
Ta chống người dậy, hờ hững đáp.
“Không biết nữa, có lẽ là say nắng.”
Nói xong, một cơn gió lạnh thổi tới, ta khẽ chỉnh lại áo choàng trên người, không chút đỏ mặt, lòng không xao động mà lại chui vào trong chăn. Yến Dương nghe ra được ta đang bịa chuyện, liền mỉa mai.
“Vậy Thái tử phi nên bảo trọng thân thể, tháng sau có cuộc săn ở Mông Sơn, cẩn thận kẻo bị dã thú cắn.”
Hôm sau, Yến Dương bị Hoàng thượng trách mắng một trận, nguyên nhân là vì chàng đã bỏ ta lại giữa phố, không quan tâm, khiến ta ngất xỉu trước mặt mọi người, làm mất mặt Hoàng gia Chàng rất không vui, nói rằng ta cố tình đi đường xa, làm mình làm mẩy giữa phố.
Ta gãi đầu, nghĩ thầm, hóa ra chàng đã phát hiện ra.
Thế là, Yến Dương lại càng ghét ta hơn.