16
Lời nói dối vụng về của chúng ta dĩ nhiên không qua mắt được hai người họ, chẳng mấy chốc, mỗi người bị một người trong bọn họ vác lên vai, rồi đưa trở về phòng. Chỉ có điều dường như họ đã bắt nhầm người, Trì Ngọc Bạch vác ta đi, còn Sở Tinh Lạc thì bị phu quân trên danh nghĩa của ta, Trì Tích Chu, vác đi.
Khi cánh cửa khép lại, ta thoáng thấy hai huynh đệ họ Trì thở dài, đôi mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Trì Ngọc Bạch đặt ta xuống, nhưng hai tay lại chống hai bên, giam ta giữa cánh cửa và hắn. Ta không biết hắn định làm gì, run rẩy không dám nói lời nào.
Trì Ngọc Bạch lại cười híp mắt, trán áp lên trán ta, mùi long diên hương ngào ngạt gần kề.
“Nếu như Triệu cô nương không hài lòng với Lục đệ, hoàn toàn có thể đổi với Sở cô nương.”
Ta bỏ qua việc hắn đột nhiên gọi ta là “Triệu cô nương”, lắp bắp hỏi:
“Đổi… đổi cái gì?”
Hắn tiến thêm một bước, càng ép sát hơn, giọng nói trầm ấm và đầy mê hoặc:
“Đổi phu quân.”
Mặt ta đỏ bừng, nhận ra tình huống này có vẻ như đã lệch khỏi quỹ đạo bình thường, thực sự không đúng đắn, ta đành ôm chặt lấy ngực để ngăn trái tim muốn nhảy ra ngoài, mắt nhìn lung tung, không dám đối diện với hắn.
Hắn thở dài một tiếng, buông tay khỏi ta, trở lại vẻ nho nhã thường ngày, đưa tay làm một động tác “mời”, kéo ta ngồi xuống đối diện.
“Chuyện này, nói ra thì dài lắm.”
17
Hóa ra, tại buổi Bách Hoa yến năm xưa, Trì Ngọc Bạch đã để mắt đến ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn Trì Tích Chu cũng lập tức rung động trước Sở Tinh Lạc. Trùng hợp thay, Hoàng hậu cũng vừa ý ta và nàng, nên đã mang trâm cài đến để thăm dò. Mà ta, vì muốn tỷ muội mình trở thành Hoàng hậu tương lai, đã chủ động nhường chiếc trâm phượng vàng.
Hoàng hậu vốn nghĩ rằng ta, người giỏi võ nghệ, sẽ phù hợp với Trì Tích Chu, còn Sở Tinh Lạc, tinh thông âm luật, khí chất cao quý, sẽ hợp với Trì Ngọc Bạch.
Vì vậy, ngay tối hôm đó, bà đã cùng Thánh thượng định ra thánh chỉ ban hôn. Mọi chuyện đã an bài, hai huynh đệ nhà họ Trì lúc này mới biết đối tượng được ban hôn lại không phải người trong lòng mình.
Khi biết ta tự nguyện từ bỏ chiếc trâm phượng, Trì Ngọc Bạch liền nghĩ rằng người ta để ý là Trì Tích Chu. Hơn nữa, thánh chỉ đã ban, không thể thay đổi. Hai người họ không cam lòng từ bỏ, sau khi bàn bạc, cuối cùng nghĩ ra một cách hay: trước hết cưới chúng ta về, sau đó tự mình tạo cơ hội, giành lại trái tim người mình yêu.
Nghe xong câu chuyện, ta không khỏi bật cười:
“Thảo nào Lục điện hạ chưa bao giờ cùng ta chung giường, ta cứ tưởng rằng hắn không thể… Còn ngài thì…”
Ta quay lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt Trì Ngọc Bạch sáng rực, đang nhìn chằm chằm vào ta, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ. Bất chợt ta cảm thấy ngại ngùng:
“Vậy… Lạc Lạc nói ngài vẽ người trong lòng trong thư phòng, người đó là ta sao?”
Hắn gật đầu:
“Về sẽ cho nàng xem.”
Ngưng lại một chút, mặt hắn càng đỏ hơn, giọng nói thêm phần bối rối:
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Vậy bao ngày qua ta theo đuổi, Triệu cô nương có nguyện ý chấp nhận không?”
Ta cúi đầu, giọng ngập ngừng:
“Chấp nhận hay không… Ta vốn dĩ là Lục hoàng tử phi trên danh nghĩa, không thể thay đổi được.”
Lời vừa dứt, bỗng nghe thấy một tiếng thét chói tai từ phía đối diện, lòng ta chợt hoảng hốt, đó là tiếng của Lạc Lạc! Không kịp nhìn Trì Ngọc Bạch thêm một lần, ta vội vàng mở cửa định chạy ra ngoài. Tỷ muội gặp nạn, làm sao ta có thể ở đây mà lo chuyện tình cảm!
Nhưng vừa mở cửa, trước mắt ta là một mũi kiếm sáng loáng xông đến, vì quá đột ngột nên ta không thể tránh kịp. Khi thấy lưỡi kiếm sắp xuyên qua đầu ta, một bàn tay gầy yếu đột nhiên đưa ra trước mắt.
Bàn tay ấy không chút do dự nắm chặt lấy lưỡi kiếm, ngay lập tức bị rạch ra nhiều vết, máu đỏ tươi chảy dọc theo lưỡi kiếm, nhỏ xuống đất tạo thành những bông hoa đỏ rực.
Trì Ngọc Bạch đã dùng tay không để ngăn cản lưỡi kiếm, rồi chỉ nghe “keng” một tiếng, lưỡi kiếm bị hắn bẻ gãy thành hai đoạn! Hắn không chớp mắt lấy một cái, kéo ta vào lòng, khi thấy ta không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lúc đó, lại có thêm mấy tên hắc y nhân nhảy ra, vây chặt lấy hắn, hai trong số chúng cười gằn, giơ kiếm lao thẳng về phía ta, động tác nhanh như chớp. Dù ta có học võ, nhưng sở trường của ta là bắn cung, chưa từng có kinh nghiệm trong trận chiến cận kề như thế này.
Tránh được một nhát kiếm, nhát kiếm khác đã lao đến với tốc độ cực nhanh, mà ta đã bị ép đến sát tường, không còn chỗ để né tránh!
Đúng lúc nguy hiểm, Trì Ngọc Bạch tung vài cước đá văng mấy tên hắc y nhân đang vây quanh hắn, rồi nhanh chóng tiến đến bên ta. Hắn ôm chặt ta, xoay người lại, dùng thân mình che chắn cho ta.
Âm thanh lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể vang lên rõ mồn một, ta cố gắng ngẩng đầu lên từ vòng tay hắn, thì bị máu bắn tung tóe lên mặt, làm đỏ cả tầm nhìn. Thanh kiếm từ lưng Trì Ngọc Bạch đâm xuyên qua ngực, máu từ khóe miệng hắn chảy ra, từng giọt máu uốn lượn trên môi.
Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, hắn không còn sức để đứng vững, ôm chặt ta ngã xuống đất. Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn vẫn cố nở một nụ cười, giọng đứt quãng nhưng đầy an ủi:
“Vãn Ngưng, đừng… đừng khóc.”
18
Hôm ấy, Trì Tích Chu cùng vài ám vệ kịp thời đến cứu, bắt sống toàn bộ hắc y nhân.
Sau khi bị tra khảo nghiêm khắc, tên cầm đầu cuối cùng đã thú nhận rằng chúng là do Ngô đại nhân thuê, âm mưu giết Trì Ngọc Bạch và Trì Tích Chu trên địa phận Thông Châu, để hắn có thể che giấu tội trạng của mình.
Đám tham quan này tính kế không thành, cuối cùng kết cục đã rõ ràng. Nhưng Trì Ngọc Bạch do bị thương quá nặng, vẫn chưa tỉnh lại.
Xe ngựa phải chạy như bay về kinh thành, trong cung có ngự y giỏi nhất, nếu kịp thời chữa trị, hắn vẫn còn cơ hội sống sót. Trong chiếc xe ngựa đang lao đi, ta ôm mặt khóc nức nở, nếu không phải vì ta, đường đường là Thái tử sao có thể rơi vào tình cảnh này.
Sở Tinh Lạc ôm lấy ta, nhẹ nhàng an ủi, mấy ngày qua mắt nàng cũng sưng húp vì khóc nhiều, đến nỗi Trì Tích Chu nhìn thấy cũng đau lòng mà mắt đỏ hoe.
Con đậu xanh chắc sẽ reup bài này, nên t sẽ ghi vào đây trước, lúc nó cóp nó không biết đâu haha
Mỗi ngày ta đều lẩm bẩm cầu nguyện với trời cao: Nếu ông trời nhất định phải lấy đi một mạng người, thì ta nguyện dùng mạng mình để đổi lấy mạng của Trì Ngọc Bạch, không chỉ vì ta cảm mến hắn, mà còn vì Đại Duệ không thể mất một Thái tử như vậy! Nhưng mỗi khi ta vừa nói ra điều đó, Sở Tinh Lạc lại gõ vào đầu ta một cái:
“Đổi cái gì mà đổi! Ông trời đừng nghe lời nàng ấy, nếu phải đổi thì hãy đổi mỗi người một nửa. Như vậy ít nhất chúng ta vẫn còn hai đôi, tỷ muội vẫn quan trọng hơn cả, sống ít đi vài năm thì có gì mà đáng ngại!”
Trì Ngọc Bạch, lúc này đang nằm trong xe ngựa thoi thóp cũng bị chọc cười, hắn tranh thủ nắm lấy tay ta, giọng nói yếu ớt như sắp tan biến:
“Sở cô nương nói đúng, bọn họ đã thành một… một đôi rồi, nếu như ta có thể sống… sống sót, nàng cũng cùng ta… thành một đôi, được không?”
Ta vội vàng nắm chặt tay hắn, khóc nức nở:
“Được! Được! Chỉ cần ngài đừng chết, ta thậm chí làm thiếp cho ngài cũng được! Nếu ngài chết, ta sẽ lập tức hòa ly với Trì Tích Chu, sau đó tái giá!”
Trì Ngọc Bạch ho khan hai tiếng, giọng càng lúc càng nhỏ:
“Được… được, nếu ta không còn, nàng không cần giữ thân cho ta, nhất định phải… phải hạnh phúc.”
Đồ… đồ ngốc!