Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Ở BÊN CẠNH ĐẾ QUÂN Chương 6 Ở BÊN CẠNH ĐẾ QUÂN

Chương 6 Ở BÊN CẠNH ĐẾ QUÂN

2:51 chiều – 21/08/2024

Thương Viêm nói một câu để đáp lại câu hỏi của Thiên Hậu thì chợt nghe thấy giọng nói đầy oán khí giấm chua của Thiên Đế:   

“Thương Viêm, con mèo đực này của ngươi là có ý đồ gì đây.”  

“Có ghen tị cũng không trách được. Ta không ngờ Phì Phì lại ăn nhiều đến vậy. Làm gì có cô gái nào mà thân hình to lớn thế này.”  

Thương Viêm đứng bên cạnh nói mấy lời phản bác sự khó chịu của lão Thiên Đế.  

Thiên Đế không còn nhíu mày nữa. Thiên Hậu thì trực tiếp ôm ta vào lòng.  

“Tiên nữ tỷ tỷ thật là đẹp! Tỷ làm sao có thể đẹp đến thế được?”  

Ta vừa mở miệng nói xong đã muốn tự tát mình một cái. Gọi Thiên Hậu là tỷ tỷ, ta đang nghĩ gì vậy?  

Mèo có chút sợ hãi, nhưng may mắn là bà ấy không trách ta, ngược lại còn cười vui hơn, mắt cong cong làm mèo suýt chìm đắm trong ánh mắt đó.  

“Nếu muội hóa thành người, chắc chắn cũng sẽ là một cô gái xinh đẹp.”  

Thiên Hậu rời khỏi ta, ta vẫn còn lưu luyến nhìn người. Người đẹp, tâm thiện, địa vị cao mà lại gần gũi.  

“Thương Viêm, ngài nghe thấy chưa? Thiên Hậu nói ta cũng là một cô gái xinh đẹp đấy.”  

“Nàng cũng phải hóa thành người trước đã.” Thương Viêm bên cạnh đáp mà không thèm ngẩng đầu lên.  

Đáng ghét!  

Kết thúc tiệc, chúng ta quay về cung điện. Thương Viêm lại như thường lệ phê duyệt công văn, còn ta thì chui vào chăn ngủ.  

Nghe có vẻ khó tin, nhưng ta là một con mèo sợ lạnh. Nửa tỉnh nửa mê, ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ nên lại ngủ tiếp.  

Sau đó, nghe thấy Thương Viêm dường như đã đóng cửa cung, ta liền theo bản năng dịch vào trong. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy cơ thể ấm áp nào tới ôm ta vào lòng. Có chút không hài lòng nên ta mở mắt ra nhìn.  

“Thương Viêm, ngài có định ngủ không? Ngài phải ôm ta chứ, không thì ta vẫn thấy lạnh.” Ta nói khi vẫn đang cuộn tròn trong chăn.  

“Là Phì Phì sao?,” Thương Viêm giọng có chút dò xét.  

“Nói thừa, nếu không phải là ta, chẳng lẽ có mỹ nhân nào khác trên giường của ngài à?”  

Thương Viêm liền lấy ra một chiếc gương đồng đến cạnh giường. Ta nghĩ ngài ấy không chỉ có cái miệng độc thôi đâu, còn có chút tự luyến nữa, phải soi gương trước khi ngủ.  

Nhưng mà ngài lại đưa gương cho ta. Ta nhìn vào gương, và thấy… vẫn là một con mèo. Ta nghĩ mình sẽ nhìn thấy khuôn mặt tròn dễ thương của mình, nhưng hiện ra lại là một cô gái. Ta cử động, cô ấy cũng cử động. Ta cười, cô ấy cũng cười.  

Trong gương là một cô gái đáng yêu, môi đỏ, răng trắng, khuôn mặt tròn trịa. Hahaha, trông như một con búp bê dán. Ta bật cười thành tiếng,  sau đó còn dùng móng vuốt chỉ vào gương: “Ơ, đợi đã, móng vuốt của ta đâu rồi?”  

“Đôi tay mũm mĩm này là sao đây?”  

Ta đưa tay sờ mặt mình, người trong gương cũng sờ mặt.  Sờ vào không còn cảm giác lông lá nữa rồi.  

Nghe nói ở nơi xa xôi nào đó trên thiên cung, mọi người đều nghe thấy một tiếng hét lớn đầy bi thương tuyệt vọng.  

“Giả, giả hết, đây là giả. Chắc chắn là ta chưa tỉnh ngủ.”  

Vừa nói ta vừa lăn vào trong chăn, rồi ta bật khóc: “Thương Viêm, làm sao đây? Tại sao ta chẳng xinh đẹp chút nào? Đại huynh đại tỷ của ta đều rất đẹp mà, tại sao ta lại trông như búp bê dán thế này?”  

Thương Viêm đứng bên cạnh, có chút lúng túng không biết làm sao, một lúc sao mới thốt lên vài câu an ủi nói: “Nàng thế này cũng rất tốt mà. Nhìn xem, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu biết bao, Phì Phì.”  

Nghe hai từ “Phì Phì,” ta khóc càng lớn: “ta không thèm để ý đến ngài nữa, ngài là đồ xấu xa!”  

Thương Viêm đứng đó, không biết phải làm gì nên để mặc ta dùng áo  lau nước mắt. Nước mắt tuôn như đê vỡ, nước mũi chảy ròng ròng làm áo bào trắng bẩn thỉu.  

Khi ta khóc xong, ta biến trở lại hình dạng cũ. Ta tuyên thệ:  

“Ta sẽ bắt đầu giảm cân, không ăn vặt nữa, còn phải đi dạo mỗi ngày. Ta sẽ lặng lẽ trở nên xinh đẹp và làm mọi người ngạc nhiên.”  

Thương Viêm bên cạnh vội vàng phụ họa: “Nàng mà gầy đi, chắc chắn sẽ là cô gái đẹp nhất trên đời.”  

“Thôi, đi ngủ đi.”  

Thương Viêm đành cởi giày chui vào chăn, làm lò sưởi người để ta ôm  mà ngủ ngon.  

Thương Viêm nói với ta, một con mèo lười biếng không thích tu luyện như ta mà cũng có thể hóa hình được. Chắc chắn phần lớn là do hôm qua ta ăn quá nhiều đào tiên.  

Ngày hôm sau, ta bắt đầu con đường giảm cân của mình. Hóa thành hình dạng mèo béo, chạy quanh cả cung điện mười mấy vòng, rồi nằm bẹp xuống đất không muốn động đậy nữa.  

Thương Viêm nhặt ta lên, cho ta uống mấy viên thuốc ngọt ngọt, làm tan biến hết cảm giác mệt mỏi trên người.  

Sau đó, mỗi sáng tại cung của Thương Viêm, cảnh tượng này đều lặp đi lặp lại.  

Hai tháng trôi qua, ta cuối cùng cũng giảm được khá nhiều, lấy lại sự nhanh nhẹn mà một con mèo nên có.  

Thương Viêm không ít lần thở dài bên tai ta, nói rằng:  

“Nếu nàng dùng nỗ lực này để tu luyện thì có lẽ đã sớm đạt được thành tựu rồi.”  

Trong suốt hai tháng này, ta chưa một lần dám biến thành hình người. Nhưng khi ta quyết định hóa thành người, ta nhốt mình trong phòng của Thương Viêm, đuổi ngài ấy ra ngoài.  

Ngồi trước gương, ta lo lắng không yên. Sau khi hóa hình xong ta cũng không dám mở mắt. Lấy hết can đảm, ta mới dám nhìn vào gương. Lúc này ta vui vẻ mở cửa cất tiếng gọi: “Thương Viêm, Thương Viêm, ngài mau nhìn xem, giờ ta đã xinh đẹp hơn rồi có phải không?”  

Thương Viêm nhìn ta, mặt đột nhiên đỏ bừng. Ta suy nghĩ rằng dù ta có đẹp hơn, nhưng so với Thiên Hậu vẫn còn kém xa, không hiểu sao ngài ấy  lại đỏ mặt.  

Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác được khoác lên người ta. Lần này đến lượt ta đỏ mặt. Do quá phấn khích, ta không nhận ra mình đã hóa hình nhưng lại quên mất không hóa ra quần áo. May mà mái tóc dài đã khéo léo che đi phần nào.  

“Ta quên mất, quên mất, quên mất!”  

Ta vội vàng biến lại thành mèo, nhảy lên vai Thương Viêm, dùng móng vuốt ấn vào vai ngài rồi nói lớn bên tai :  

“Bây giờ không phải là tự mãn đâu nhé,nhưng ta cũng là một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc rồi đấy, so với các tiên nữ ở Cửu Trùng Thiên cũng không kém đâu.”  

Điều đáng buồn sau khi biến hình đó là, từ giờ ta không thể nào chui vào bên cạnh Thương Viêm để ngủ nữa, dù ta có biến lại hình dạng mèo.  

 Thương Viêm đỏ mặt rồi ném ta xuống giường, tiện tay ném cho ta một pháp khí lúc nào cũng tỏa ra nhiệt độ ấm áp. Điều này khiến ta không quá lạnh. Mỗi ngày trôi qua thật thoải mái và dễ chịu.