Lần đầu tiên ta cảm thấy ngài ấy cuối cùng cũng không còn là người phàm khi đó ta quen nữa.
Lê Thanh đã trở thành Đế Quân. Ngài giận dỗi bước đi một đoạn thì cảm thấy cái đuôi nhỏ phía sau không theo kịp bèn quay đầu lại nhìn ta.
Ta ngẩng đầu lên và nói: “Quân thượng, ta biết ngài không còn là Lê Thanh nữa. Ngài đã cứu ta hai lần khỏi tay yêu xà, còn mang ta về để chữa trị. Thật ra ta đã rất vui rồi. Nếu ngài cảm thấy ta là một rắc rối, là một kẻ gây họa thì ngài cứ đưa ta trở lại núi là được. Ta sẽ không bám theo ngài nữa. Những lời hứa hẹn trước đây cũng chỉ là ta trẻ con mà nói thôi, ngài không cần phải coi là thật đâu.”
Thương Viêm thở dài rồi quay lại ôm ta vào lòng.
Ngài nói với ta: “Ta chưa bao giờ chê bai nàng, cũng không nghĩ nàng là kẻ gây họa. Ta không còn là người phàm Lê Thanh nữa, nhưng ta vẫn quan tâm đến nàng. Đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
“Ngài đừng lừa ta, trước đây dù ta làm sai điều gì thì chỉ cần nịnh nọt ngài một chút ngài sẽ tha thứ cho ta. Hôm nay ta xin lỗi ngài suốt mà ngài cũng không thèm để ý đến ta. Có phải ngài không muốn nuôi ta nữa, đúng không? Ở trên trời có con mèo nào khác gầy hơn, đẹp hơn ta đúng không?”
Ta nằm trong lòng ngài trách móc tra hỏi, vẫn cảm thấy thật ấm ức không vui. Ta vùng ra rồi chạy đi. Ngài búng tay một cái làm một phép định thân khiến ta đứng yên tại chỗ.
“Nàng đúng là tu luyện hai trăm năm rồi mà tu vi và trí tuệ chẳng tăng thêm chút nào. Chỉ cho phép mình ghen tị không muốn ta nuôi mèo khác, còn ta thấy nàng làm nũng với Minh Trạch thì không được phép tức giận à?”
Ta nghe xong vẫn không vui. Nghĩ lại gần đây thì ngài không còn ở bên ta nữa, cũng không chơi với ta nhiều. Ta càng thấy tủi thân hơn.
“Trước đây ngài luôn ở bên cạnh ta, làm gì cũng đưa ta theo, khi ngủ còn nói ôm ta thì ấm hơn. Giờ thì mỗi ngày ngài chỉ đến thay thuốc chứ không còn đến tìm ta nữa cũng không ngủ cùng ta.”
“Ta đang phải xử lý rất nhiều công vụ sau khi xuống phàm trải qua kiếp nạn, nàng vẫn đang dưỡng thương nên ta không muốn làm phiền nàng.”
Ta ngẩng đầu lên đối mặt với ngài ấy.
“Vậy tại sao ngài lại không ngủ cùng ta nữa? Để ta một mình ngủ trong phòng lớn như vậy, là mèo sẽ sợ đấy.”
Lúc mới quen, ta bị ngài ôm như lò sưởi tay, ôm vào lòng ngủ, ta cũng đã từng chống cự mà không thành.Nhưng ở lâu, ta thấy thật sự ngủ cùng ngài thì an tâm hơn rất nhiều so với tự mình ngủ.
Dần dần, ta quen với việc ngủ cùng Lê Thanh . Giờ bắt ta tự ngủ thì thật khó mà thích nghi.
“Trước đây ta không biết nàng là con gái.”
Thương Viêm quay đầu đi ho khẽ một tiếng.
“Trước đây nàng không phải là người chẳng biết xấu hổ sao? Cuối cùng thì cũng thay đổi rồi à?”
“Ngài không thích ta nữa. Nếu không thích ta thì thả ta ra đi, ta không muốn ở cùng ngài một chút nào nữa.”
Trong lòng ta buồn không tả nổi, lúc này chỉ muốn trở về bên bà ngoại.
Bà ngoại nói đàn ông đều là loại vô tình, quả thật rất đúng.
Thương Viêm giọng mềm mỏng hơn: “Phì Phì, nàng đừng giận nữa, nàng muốn ta làm thế nào thì mới hết giận đây?”
Dường như tình hình có chút hy vọng, ta liền bỏ ngay suy nghĩ đàn ông vô tình đi rồi ngẩng đầu lên, dựng tai lên, thần thái tràn đầy mong đợi.
Chỉ nói ba chữ: “Ngủ cùng nhau.”
Thương Viêm có chút bất lực: “Phì Phì, nàng dù sao cũng là con gái, con gái phải giữ gìn một chút, không thể tùy tiện nói ngủ cùng người khác.”
“Nhưng ta vẫn chưa hóa thành hình người và ngài cũng không phải người khác mà.”
Ta kiên quyết giữ vững lý lẽ lập trường của mình.
“Vậy nàng hãy chăm chỉ tu luyện để hóa hình đi, đừng nói chuyện đòi ngủ cùng với ta nữa.”
Cuối cùng Thương Viêm cũng đồng ý.
“Rõ ràng là nàng sai mà còn bắt ta phải dỗ dành.”
Mèo không muốn để ý, nhưng dù sao mèo cũng đạt được mong muốn rồi. Biết rằng buổi tối ta không phải ở một mình nữa, có thể yên tâm chui vào chăn rồi.
Thương Viêm không lừa ta. Khi ta ở trong cung điện của ngài vừa lăn lộn vừa nhìn ngài liên tục xử lý công vụ.
Sau đó có tiên quân đến đưa thiệp mời, nói rằng Thiên Hậu muốn mời các thần tiên dự tiệc.
Nghe đến tiệc tùng là ta liền hào hứng quấn quýt bên Thương Viêm, làm phiền ngài đến mức không thể làm việc được.
“Thương Viêm, dẫn ta đi với, ta muốn xem thử tiệc trên thiên giới như thế nào.”
Lúc này mèo phải làm nũng, ta nằm trên bàn của Thương Viêm rồi ngẩng đầu lên nhìn ngài với ánh mắt tội nghiệp.
“Nếu dẫn nàng đi thì nàng nhất định sẽ chạy lung tung. Ở đó toàn là các tiên quân nổi tiếng, nếu nàng gây rối, ta biết xử lý nàng thế nào đây?”
Thương Viêm ấn đầu ta xuống.
“Trước đây ngài mỗi lần đi chơi đều dẫn ta theo thì bây giờ cũng phải dẫn ta đi chứ.”
Ta giơ móng vuốt lên đe dọa: “Nếu không đồng ý, ta sẽ cào ngài đấy.” Thương Viêm chỉ đành bất lực mà đồng ý.
Đến ngày diễn ra tiệc, Thương Viêm đặt ta vào trong túi rồi mang theo bên người. Trên đường đi, ta nghe nhiều tiên gia chào hỏi và cung kính hành lễ với ngài. Đường đi dập dìu, gió man mát khiến ta có chút buồn ngủ. Cho đến khi Thương Viêm ngồi xuống bàn tiệc ta mới chui ra khỏi túi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Tiệc trên thiên giới quả nhiên khác biệt, mọi thứ đều là một màu trắng, lạnh lẽo nhưng lại trang nghiêm. Bầu không khí trang trọng uy nghiêm này khiến ta không dám làm càn. Thương Viêm ngồi ở phía trước. Ta đưa mắt nhìn về phía sau, cảm giác như tiệc trời náo nhiệt và đông đúc không thấy điểm dừng.
“Thương Viêm, trên thiên giới này lạnh lẽo uy nghiêm như vậy, sao ngài lại nói nhiều như thế?”
Cuối cùng ta không kiềm chế được mà hỏi một câu không hợp thời.
Thương Viêm nắm cổ ta lại: “Phì Phì, ta nghĩ nàng vẫn nên ăn ít lại thì hơn.”
“Về nhà rồi có lẽ không nên cho nàng ăn quá nhiều đồ ăn vặt nữa.”
“Giỏi lắm, một đòn trúng đích liền bắt được, quả nhiên là do nàng béo quá rồi.”
Ta im lặng không nói thêm gì nữa. Nhưng miệng thì vẫn có thể làm việc khác, chẳng hạn như ăn. Ta bưng lên một quả đào tiên lớn mà vui vẻ gặm.
Quả nhiên, trong sách nói đúng, đào tiên trên trời thực sự rất là thơm ngon.
Một lát sau, ta nghe có người thông báo Thiên Đế và Thiên Hậu đến. Các tiên nhân đều đứng dậy hành lễ. Thương Viêm dù không hành lễ, nhưng cũng đứng nghiêm chỉnh bên cạnh.
Ta trốn dưới gầm bàn lén nhìn. Trong suy nghĩ của mình, ta cứ nghĩ Thiên Đế và Thiên Hậu phải là những người già cả, hiền từ và uy nghiêm. Nhưng hôm nay được tận mắt diện kiến, ta lại thấy hai người còn rất trẻ. Trẻ thôi thì không nói, Thiên Hậu còn vô cùng xinh đẹp. Trên người bà ấy đang khoác một bộ áo bào trắng muốt nhưng không kém phần lộng lẫy, càng tôn lên vẻ đẹp của bà. Chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy thật dễ chịu.
Thiên Đế đang nắm tay Thiên Hậu cũng rất tuấn tú. Đây là một loại đẹp trai khác so với Thương Viêm, nét đẹp phong độ và lịch lãm. Ông ấy nắm tay Thiên Hậu cười rất dịu dàng.
“Ở trên trời các thần tiên đều dựa vào nhan sắc để được đề bạt à?”
Ta không nhịn được lén lút đá vào chân Thương Viêm thắc mắc.
“Nếu vậy thì vị trí của ta chắc phải được nâng lên một chút.”
Thương Viêm đứng bên cạnh không biết xấu hổ mà nói, có lẽ sự không biết xấu hổ của ngài ấy đã thu hút sự chú ý của Thiên Hậu trên cao.
Ta vốn định tiếp tục ngắm nhìn vẻ đẹp của Thiên Hậu nhưng không ngờ lại bị bắt quả tang.
“Thương Viêm Đế Quân, lâu rồi không gặp. Đây chính là con mèo nhỏ mà ngài mang về sao?”
Thiên Hậu bước đến bên Thương Viêm, cười rồi vuốt nhẹ đầu ta.
“Hóp cái eo vào nào, hóp cái eo vào nào, thể hiện vẻ đẹp mảnh mai của loài mèo đi nào” Ta được Thiên Hậu xinh đẹp vuốt đầu mà cảm thấy thật vui sướng.
Ta nghĩ dáng vẻ lúc này của mình khi cọ vào tay bà ấy chắc hẳn là rất nịnh nọt. Thiên Đế ngồi trên cao lại khẽ nhíu mày một cách không dễ nhận ra.