Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Ở BÊN CẠNH ĐẾ QUÂN Chương 4 Ở BÊN CẠNH ĐẾ QUÂN

Chương 4 Ở BÊN CẠNH ĐẾ QUÂN

2:50 chiều – 21/08/2024

Ta nằm trên một tảng đá để tắm nắng. Cảm thụ được cái ấm áp của ánh nắng bao phủ lên toàn bộ cơ thể thật là dễ chịu và sảng khoái tinh thần. Khi ta đang lim dim chuẩn bị ngủ thì ta nghe thấy tiếng người nói chuyện.  

Ban đầu ta không muốn để ý, định trở mình ụp tai không nghe, nhưng lại nhanh nhạy bắt được trọng điểm. Ta nghe họ nói rằng Đế Quân lần này xuống phàm trở về đã mang theo một con mèo béo. Lúc mang về thì con mèo đó dường như đã bị thương. Nghe tiểu tướng quân bảo vệ nói rằng, đây là lần đầu tiên thấy Đế Quân lo lắng như vậy.  

Nghe đến đây, ta cảm thấy con mèo bị thương đó và Đế Quân, có lẽ là ta và Lê Thanh, nên ta dựng tai lên và tiếp tục nghe lén.  

Ta nghe thấy bọn họ nói…  

“Con mèo này thực ra là một yêu quái đã tu luyện rất lâu.”  

“ Sau khi tỉnh dậy sẽ hóa hình trở thành một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần.”  

“Chắc chắn cô ta đã quyến rũ Đế Quân khi ngài hạ phàm.”  

Hóa ra các tiên nữ trên trời cũng rất thích bàn tán chuyện nhà người khác. Nhưng ngoài việc nói về mèo và yêu quái ra thì chẳng có gì là đúng cả.  

Có người đã làm phiền sự yên tĩnh của ta. Nơi đây cũng không thể ở lại được nữa nên ta liền đứng dậy rời đi.  

Nghĩ lại những lời họ nói, rằng ta là một yêu quái quyến rũ người khác khiến ta tức giận lắm, nên khi trèo xuống tảng đá lớn, ta cố tình đi ngang qua mặt bọn họ một cách kiêu ngạo, để họ biết rằng không nên nói xấu người khác sau lưng. Lỡ bị người mình đang nói xấu phát hiện ra, họ sẽ xấu hổ.  

Nhưng có vẻ như họ không nhận ra ta chính là con mèo yêu đã quyến rũ Đế Quân mà họ nói.  

Họ còn chỉ vào ta và nói, “Sao gần đây Minh Trạch Tiên Quân ở Linh Vân Điện lại nuôi thú cưng chẳng chọn lọc gì cả, nuôi một con mèo bình thường thì thôi đi, lại còn nuôi béo đến thế?”  

Nghe những lời đó, ta càng tức giận hơn, rất muốn quay lại cào họ mỗi người một cái.  

Nhưng móng vuốt chưa mọc lại nên ta đành phải rút lui trong thất vọng.  

Diễu võ dương oai không thành, ta thấy chán lại chạy ra chỗ khác chơi. Chạy mãi chạy mãi, ta chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng. Hình như ta bị lạc đường rồi nên đành phải chui vào một sân nhỏ hy vọng gặp được tiên nữ nào đó để chỉ đường cho ta.  

Đi vào một cung điện to lớn kia ta nghe thấy một giọng nói ấm áp đang nói chuyện với ai đó. Ta vội vàng bước nhanh và đẩy cửa vào,người bên trong thấy có kẻ lạ mặt xông vào thì lập tức dừng nói chuyện.  

Ngẩng đầu nhìn lên, ta nhìn thấy một đôi mắt tuyệt đẹp, tựa như cả bầu trời đầy sao ẩn giấu trong đôi mắt ấy.  

Nhìn vào đôi mắt đó ta có cảm giác tất cả những lo lắng trong lòng ta đều được xoa dịu, mọi ý nghĩ xấu xa cũng không thể trốn thoát.  

Ta đang nhìn đến mê mẩn thì một tiếng chó sủa khiến ta giật mình tỉnh lại. Bên cạnh vị thần tiên đẹp đẽ đó có một con chó lớn, đang chảy nước miếng và sủa về phía ta.  

Ta cảm thấy rất lo lắng, vì ta thật sự là một con mèo nhát gan sợ chó, cả người ta dựng đứng hết cả lông lên trong sợ hãi.  

Đuôi của ta dựng đứng lên, miệng cũng phát ra tiếng gừ gừ, cả người ta vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.  

Chỉ nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng:  

“Ma Kết, đừng làm khách sợ.”  

Con chó liền sủa thêm một tiếng nhỏ rồi im lặng.  

“Đừng sợ, Ma Kết chỉ là thích kết giao chào hỏi người lạ mà thôi, không có ý định dọa cô đâu.”  

Người đó đưa tay về phía ta. Ta cũng không biết sao mình lại tự động đi về phía hắn.  

Đột nhiên, con chó dùng nước dãi liếm khắp mặt ta làm ta giật mình lùi lại nửa bước.  

“Ma Kết, đừng nghịch nữa.”   

Người đó đưa tay lên vuốt ve đầu của con chó ngốc nghếch tên Ma Kết kia, Ma Kết cũng vui vẻ ngồi xuống tận hưởng sự vuốt ve của chủ nhân.  

Nói thật, lúc đó ta đã nghĩ đến việc quay lại tìm Lê Thanh.  

“Tiên quân, không có ý làm phiền, ta chỉ là lạc đường, vô tình xông vào cung điện của ngài.”  

“Không sao, không biết tiểu tiên nữ muốn đi đâu?”  

Ta định nói ta muốn tìm Lê Thanh, nhưng Lê Thanh chỉ là tên lịch kiếp  khi ở nhân gian, ta có nói ra thì có lẽ vị tiên quân này cũng không biết.  

Ra ngoài gấp quá nên ta cũng chưa kịp nhìn xem nơi ngài ấy sống gọi là gì.  

Rồi ta chợt nhớ ra ngày đó ngài có nói với ta rằng tên ngài là Thương Viêm.  

“Tiên quân, ngài có biết ở thiên giới có vị thần nào tên là Thương Viêm không?”  

“Thương Viêm, hình như đã nghe qua nhưng có chút không nhớ rõ. Còn đặc điểm nào khác không, ví dụ như tính cách hoặc là vị thần đó quản lý gì?”  

Ta suy nghĩ kỹ lắm nhưng thực sự không biết ngài ấy quản lý gì nhưng tính cách thì ta rõ lắm.  

“Tinh cách thì nói nhiều và rất khó chịu.”  

Vừa dứt lời nói xong thì vị tiên quân bên cạnh liền đứng dậy kính cẩn cúi đầu về phía sau ta.  

“Thần kính chào Đế Quân.”  

Ta quay đầu lại liền đối diện với một khuôn mặt đen như đáy nồi, là Lê Thanh, à không, Thương Viêm.  

Ta bị lạc đường rồi, không về được.  

Có phải là ngài đến đón ta không?  

Ta chạy đến bên chân ngài rồi cọ cọ vào chân như trước đây. Nhưng mà ngài ấy không để ý đến ta, chỉ nói chuyện với vị tiên quân bên cạnh: “Minh Trạch Tiên Quân, đây là mèo của ta. Xin lỗi đã làm phiền, ta sẽ đưa nó đi. Đợi khi nó lành hẳn, ta sẽ cho nó đến tạ lỗi với ngài.”  

Hóa ra người này chính là vị Minh Trạch Tiên Quân mà các tiên nữ vừa rồi nói đến, còn nói rằng ta béo.  

Quả nhiên là rất thích nuôi thú cưng.  

Minh Trạch nói: “Kính chào Đế Quân.”  

Ta liền chạy đến bên chân Minh Trạch Tiên Quân rồi cọ cọ vào, coi như lời tạm biệt.  

Khi quay đầu lại thì Thương Viêm đã đi rất xa rồi. Ta vội vàng đuổi theo.  

“Thương Viêm, Thương Viêm, đợi ta với!”  

Thế mà ngài ấy một chút cũng không dừng lại.  

Ta khó khăn lắm mới bắt kịp ngài, trong lòng thầm trách ngài chân dài đi nhanh quá, rồi lại không thể ngừng nói chuyện với ngài ấy về mọi chuyện ta đã trải qua hôm nay.  

“Thương Viêm, chỗ của ngài lớn quá, ta đi lạc cả đường. Vết thương của ta cũng sắp lành rồi, ở đây chắc cũng sẽ tổ chức tiệc tùng, mời các vị thần tiên đến phải không? Ngài có thể dẫn ta đi cùng không? Vị Minh Trạch Tiên Quân lúc nãy thật tốt, rất dịu dàng, lại còn đẹp trai nữa. Ngài  nhìn xem, giờ ta nói nhiều như thế này chắc chắn là do bị ngài ảnh hưởng rồi đấy. Ta như thế này, sau này có phải sẽ ế chồng không?”  

Thương Viêm vẫn không nói gì.  

Ta bèn bước lên trước nhìn thì thấy sắc mặt ngài không tốt cho lắm. Tabđoán rằng chắc ngài đang giận vì ta tự ý trốn ra ngoài.  

“Xin lỗi, Thương Viêm, ta thực sự quá chán nên mới lén chạy ra ngoài. Lần sau ta nhất định sẽ nói với ngài trước, không bao giờ trốn đi nữa. Ngài đừng giận mà.”  

Ta chặn trước mặt Thương Viêm rồi lăn một vòng dưới chân ngài ấy .  

Nhưng ngài vẫn không thèm để ý đến ta, vẫn sải bước dài đi tiếp.  

Suốt đường đi, ta cố gắng làm nũng vài lần, nhưng vẫn không thèm để ý đến ta.  

Khi đến cửa cung điện ta nhảy lên ôm lấy tay ngài. Dù theo phản xạ ngài cũng đưa tay ra đỡ ta nhưng với khuôn mặt không vui. Sau đó lại đặt ta xuống đất.  

Ta đứng đó không biết phải làm gì. Thường thì chỉ cần ta làm nũng trước mặt thì dù ta có lén ăn cá của ngũ sư huynh hay làm hỏng áo ngoài của sư phụ, Lê Thanh cũng sẽ tha thứ cho ta.  

Tai và đuôi của ta rủ xuống đất. May mà tu vi của ta không đủ để biến thành người, nếu không thì chắc giờ ta đang khóc ròng rồi.