Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TỶ TỶ TA LÀ NGƯỜI XUYÊN KHÔNG Chương 3 TỶ TỶ TA LÀ NGƯỜI XUYÊN KHÔNG

Chương 3 TỶ TỶ TA LÀ NGƯỜI XUYÊN KHÔNG

2:14 sáng – 21/08/2024

3

Từ hôm đó, sau khi tỉnh rượu, Hách Liên Quyết rất ít khi về Vương phủ, có lẽ vì ngượng ngùng, cũng có lẽ không biết vết thương sau gáy mình là từ đâu mà có.

Những ngày sau đó, ta đến tửu trang của Vương phủ, có lúc bận rộn, ta liền ngủ lại luôn ở tửu trang. Chỉ thỉnh thoảng về phủ, mới có thể gặp chàng. Trên đời này, có lẽ chỉ có ta và chàng là phu thê mà số lần gặp nhau không quá mười lần.

Thầy dạy chữ là một người trẻ tuổi tuấn tú, cùng trang lứa với ta, tên là Tạ Dụ, không hay nói chuyện, khi trò chuyện với nữ nhi thì mặt đỏ bừng.

Bình thường ở tửu trang, y chỉ lặng lẽ theo sau ta, nhỏ giọng chỉ ra những chỗ ta làm sai. Ta nhìn thấy cảnh ấy mà buồn cười, nên bật cười thành tiếng.

Chàng lúng túng nhìn ta, không biết đặt tay ở đâu, khi thấy vẻ chế giễu trong mắt ta, chàng cúi đầu, mắt đỏ lên, nhỏ giọng, đầy vẻ xấu hổ pha lẫn bực bội.

“Tiểu phu nhân, xin đừng trêu chọc ta nữa.”

Ta nghiêm mặt lại, lén uống một ngụm rượu mới ủ, khóe mắt và lông mày đều toát lên niềm vui.

Sống từng này tuổi, lần đầu tiên ta cảm thấy, cuộc sống bắt đầu có điều để mong đợi.

Ngày hôm đó, khi trở về thì đã là đêm, mưa lớn tầm tã, người ở tửu trang đã về hết, đến khi bận xong mọi việc, ta đứng dậy mới phát hiện trong hầm rượu chỉ còn ta và Tạ Dụ.

Khi ta chuẩn bị ngủ lại ở tửu trang, Tạ Dụ đột nhiên nói: “Hôm nay là sinh thần của Vương gia.”

Ta sững sờ một chút, Tạ Dụ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tiểu phu nhân có muốn về xem không?”

Tạ Dụ cầm ô đưa ta về phủ, chàng đi bên cạnh ta, chiếc đèn lồng trong tay đã tắt, mưa làm ướt giày và vớ của ta, chàng che ô, trong bóng tối, dùng cán đèn lồng để dẫn đường cho ta.

Hai người im lặng suốt dọc đường, cho đến khi đến cửa Vương phủ, Tạ Dụ mới không nói lời nào mà đi về phía viện của đám gia nhân.

Hôm nay là sinh nhật của Hách Liên Quyết, nhưng dường như không ai nhớ đến.

Ta bước vào trong sân, ở đình giữa hồ có một chiếc đèn lồng sáng, trước mặt người đàn ông mặc áo dài đen bày ra bộ cờ, trên đất rơi lăn lóc vài bình rượu.

Trong sân không có ai, chàng nằm gục trên bàn đá, ta không nhìn rõ mặt chàng, suy nghĩ một lúc, ta quyết định vào bếp làm một bát mì trường thọ.

Thấy ta đến, Hách Liên Quyết hơi sững người, sau đó mới cười nói, không còn vẻ mặt lạnh lùng thường ngày: “Chiêu Tuyết, nàng đến rồi à?”

Chàng lại nhận lầm người, nhưng lần này chàng nhanh chóng nhận ra, mũi ta khẽ nhúc nhích, ngửi thấy mùi rượu trái cây trong không khí, rất quen thuộc, ta nhìn xuống đất, đó chính là rượu tửu trang của Vương phủ mới ra không lâu.

Chàng không uống được nhiều rượu, nên chọn rượu trái cây cũng không có gì lạ.

Ta đặt hộp thức ăn xuống, bên ngoài tiếng mưa vẫn rả rích.

“Sinh thần vui vẻ.” Ta nói với chàng.

Chàng sững người, nhìn ta một lúc lâu, sau đó ngoan ngoãn ăn hết bát mì, cuối cùng mới nói: “Chỉ là sinh thần mà thôi.”

Hách Liên Quyết không nói tiếp, đột nhiên chỉ vào ván cờ dang dở hỏi ta.

“Ngươi biết chơi cờ không? Chơi cùng ta một ván nhé.”

Ta lắc đầu, chàng bất ngờ cười, trong mắt đầy ý cười.

“Vậy để ta dạy nàng.”

Có lẽ ta không có khiếu, chàng dạy rất lâu mà ta vẫn chưa học được, nhưng chàng không hề tức giận. Chỉ thấy đôi mày thanh tú của chàng hơi nhíu lại, môi mím chặt, ta ngơ ngẩn nhìn chàng, rồi bất ngờ, chàng tìm đâu ra một thanh gỗ nhỏ, đánh nhẹ vào mông ta.

“Dạy mãi mà nàng vẫn không chịu học nghiêm túc.”

Ta giống như một học trò phạm lỗi, cúi đầu, vừa tức vừa xấu hổ, không biết phải đáp trả thế nào, mặt đỏ bừng. Chỉ biết rụt rè nói: “Nhưng cũng không thể đánh mông người ta chứ.”

Lần này Hách Liên Quyết thực sự bật cười, chậm rãi nói: “Vậy lần sau không nghiêm túc, ta sẽ đánh vào lòng bàn tay.”

Ta kìm nén cơn tức trong bụng, chỉ hận bát mì của ta đã cho kẻ vô lương tâm ăn, giờ còn bị chàng trêu chọc, hừ, ước gì ta có thể bắt chàng nôn ra.

Nhưng lời này ta không dám nói, chỉ cúi đầu, lạnh mặt, ngay cả nụ cười nịnh nọt ta cũng không làm nổi.

Chàng dạy ta chơi một ván cờ rất lâu, ta mới miễn cưỡng hiểu được chút ít.

“Ngày mai nàng cũng đến chơi cờ với ta nhé.” Chàng nói.

Ta nhíu mày, không hiểu ý chàng là gì.

Chàng nghiêng đầu. “Không muốn à?”

Ta vội cúi đầu. “Được ở bên cạnh Vương gia là phúc phận của thiếp.”

Chàng khẽ thở dài, tiếng thở nhỏ nhẹ, nhưng ta vẫn nghe thấy. 

Chàng nói thật nhàm chán. Ta kéo đôi chân đã lạnh đến tê dại đi vào phòng, không quay đầu lại nhìn chàng một lần.

Người như thế nào mới không nhàm chán đây?

4

Ngày hôm ấy, trong tiệc trà thưởng cúc, Dư Thái hậu triệu ta vào cung thưởng hoa. Khi ta còn đang lo lắng không biết phải đối mặt thế nào, Hách Liên Quyết nói với ta rằng Dư Thái hậu rất thích rượu.

Vì vậy, ta run rẩy mang theo hai bình rượu do chính tay mình ủ để dâng lên Thái hậu. Có lẽ nhờ hai bình rượu này, Thái hậu cũng mở lòng trò chuyện với ta, khiến ta cảm thấy bà không phải là người khó gần.

Hãy đọc tại web chính chủ truyennhabo.net để ủng hộ nhà dịch ! Cảm ơn các bạn

Bà kể với ta rằng bà không phải là sinh mẫu của Hách Liên Quyết, mẫu thân ruột của chàng đã qua đời khi chàng mới mười tuổi, sau đó hai năm, chàng phải trải qua nhiều gian nan, chịu không ít khổ sở. 

Dư Thái hậu chỉ có một người con, thấy chàng đáng thương, nên mới xin Tiên đế cho Hách Liên Quyết làm con nuôi, từ đó chàng trở thành huynh đệ với Hoàng đế hiện tại.

Dù là thực sự thương hại Hách Liên Quyết hay có những ý đồ khác, cuối cùng thì những ngày tháng sau này của chàng cũng tốt hơn đôi chút.

Ta chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Dư Thái hậu nhìn ngắm khóm cúc đầy sân, bỗng nhiên cười.

“Chẳng mấy chốc cúc sẽ tàn, rồi đông sẽ đến. Tính ra, ngươi cũng đã gả cho A Quyết gần một năm rồi, nó đã từng đưa ngươi về thăm nhà mẹ đẻ chưa?” Bà dường như vô tình hỏi.

Nhắc đến phủ Thừa tướng, từ khi ta xuất giá, Thừa Tướng phu nhân chỉ phái người mập mờ hỏi thăm về tung tích của đại tỷ, sau đó cũng không quan tâm đến ta nữa.

Ta lắc đầu. “Vương gia lo lắng cho dân chúng biên cương, nên không có thời gian.”

Dư Thái hậu uống một ngụm rượu, lông mày giãn ra, trên mặt cũng mang theo chút ý cười.

“Ngươi gả vào đây, là để cùng nó đối mặt, sớm chiều bên nhau cả đời, việc thấu hiểu nhau là điều đúng đắn.”

Bà chợt chuyển giọng: “Nhưng giữa phu thê, không thể cả đời chỉ thấu hiểu nhau, đôi khi cũng cần phải làm nũng, nhõng nhẽo một chút.”

“Bởi vì, ngươi nói xem, nếu người không đấu tranh, không tranh giành, làm sao biết được miếng kẹo đó có thể đến tay mình hay không.”

Dư Thái hậu nói chuyện râm ran rất lâu, ta lặng lẽ lắng nghe, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ sự rộng lượng của bà. Khi Hách Liên Quyết đến, Dư Thái hậu thậm chí còn cười với chàng.

“Cưới vợ thì nên cưới người hiền, nàng ấy xứng đôi với con, điều này quan trọng hơn tình cảm nhiều.”

Hách Liên Quyết chỉ gật đầu đồng ý, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng như băng.

Dư Thái hậu dường như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Mấy năm trước con thích con chim biết nói trong cung ta, nhưng sau đó khi phiên bang tặng con một con mèo trắng mắt xanh, con không còn nhắc đến con chim đó nữa.  Ai có thể đảm bảo rằng cả đời chỉ thích một thứ?”

Hách Liên Quyết không rõ có nghe hay không, chỉ nắm tay ta chào từ biệt Dư Thái hậu.