Mẫu thân thiên vị trưởng tỷ, nếu nói trưởng tỷ là minh châu trong tay của bà, thì ta chính là viên đá cuội bị bỏ đi cũng không đáng tiếc.
Từ nhỏ đến lớn, những gì ta không có, trưởng tỷ đều có; những gì ta có, trưởng tỷ chỉ có tốt hơn.
Từ việc nhỏ như tranh quạt, đến việc lớn như hôn sự và phu quân.
Trưởng tỷ tự xưng là trọng sinh trở lại, khẳng định rằng vị hôn phu của ta, Thẩm Đồ Nam, sẽ là người đứng đầu bách quan trong tương lai, là tể tướng đứng trên vạn người, dưới một người, và nàng ta đã hạ quyết tâm cướp lấy hôn sự của ta.
Nàng ta muốn trở thành tể tướng phu nhân phong quang vô hạn, còn ta thì phải bị gả vào Hầu phủ, trở thành một thiếp thất không được sủng ái.
Nàng ta nói, đời này ta chỉ có thể mãi mãi bị nàng ta giẫm dưới chân, trở thành một hạt bụi dưới ánh hào quang của nàng ta.
Nhưng nàng ta đã sai rồi.
Viên đá cuội có thể trở thành minh châu hay không, chưa bao giờ là do nàng ta quyết định.
1
Trưởng tỷ liên tiếp làm vỡ năm sáu chiếc bình hoa, nhưng vẫn không thể thuyết phục được mẫu thân thuận theo ý nàng.
Điều này là lẽ dĩ nhiên.
Nàng vừa mở miệng đã muốn gả cho vị hôn phu của chính muội muội mình, mẫu thân làm sao có thể đồng ý.
Không phải vì mẫu thân quá xem trọng thể diện của ta, mà là phu quân của ta vốn không có gia thế, lại chưa đỗ đạt công danh, thực sự không xứng với trưởng tỷ.
Trưởng tỷ được mẫu thân nuôi nấng như ngọc như châu, trong lòng mẫu thân, dẫu là hoàng phi đi nữa thì nàng cũng có thể làm được, nên hôn sự của nàng tất nhiên phải được cân nhắc kỹ lưỡng.
Huống chi mẫu thân đã sớm chọn sẵn con trai của Hầu gia An Định cho nàng.
Bên đó là danh gia vọng tộc, nàng vào phủ liền trở thành phu nhân Hầu phủ được mọi người tôn trọng.
Còn về ta, chỉ là tùy tùy tiện tiện gả cho một môn sinh dưới trướng của phụ thân, sớm một chút gả đi là tốt nhất.
“Thưa mẫu thân! Người có thật sự nghe rõ lời con nói không! Thẩm Đồ Nam tương lai sẽ trở thành tể tướng!
Tể tướng phu nhân nhất phẩm chỉ có thể là con!” Trưởng tỷ phẫn nộ kêu lên, rồi tiện tay đẩy đổ một chiếc đèn.
“ Hơn nữa tiểu hầu gia đã sớm có người trong lòng, con mà làm Hầu phu nhân không được sủng ái thì cũng chỉ khiến người ta cười chê thôi!”
“Huống chi, tiểu hầu gia mệnh ngắn, chẳng lẽ người muốn nhìn con trẻ tuổi đã phải làm góa phụ sao?”
Mẫu thân nhíu mày phất tay đuổi lui tất cả thị nữ, mặt lộ ra một tầng sương lạnh.
Ta biết lúc này bà đã nổi giận, nhưng dù thế nào đi nữa bà cũng không nỡ nói trưởng tỷ không đúng.
Người bị đem ra trút giận, chỉ có thể là ta, người đang thu mình lại giảm thiểu sự hiện diện của mình nhất, đến cả việc thở cũng không dám thở mạnh.
“Con gái ngoan của ta, ta không biết con nghe những chuyện này từ đâu.
“Hôn sự của con là chuyện trọng đại, không thể đùa giỡn như vậy được.
“Thẩm Đồ Nam trong số môn sinh của phụ thân con cũng không phải là người xuất chúng, con làm sao biết được ngày sau hắn sẽ làm nên chuyện?”
Dù rất tức giận, mẫu thân vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo trưởng tỷ.
“Trước tiên con nghe lời ta, đi gặp lão phu nhân Hầu phủ, rồi xem qua tiểu hầu gia.
Nếu, nếu con thật sự không muốn, thì không để Lâm Vân Nghi gả cho Thẩm Đồ Nam nữa, cứ từ chối hôn sự trước, rồi xem thử Thẩm Đồ Nam có phải là lựa chọn tốt cho con không, có được không?”
Thật nực cười, hôn sự của trưởng tỷ là chuyện trọng đại, nhưng mẫu thân chỉ vì muốn trưởng tỷ vui lòng mà bắt ta cũng phải từ chối hôn sự.
Một lần từ hôn, đủ để khiến ta sau này gặp khó khăn trùng trùng khi bàn đến hôn nhân.
Mệnh của ta, chẳng lẽ không phải là mệnh sao?
Ta cúi đầu xuống không phản bác, nhưng tay lại siết chặt trong tay áo.
Trưởng tỷ nghe vậy liền dừng cơn giận, ánh mắt rơi xuống người ta đang im lặng, như đang cân nhắc tính khả thi của phương pháp này.
“Đúng là…” Trưởng tỷ vừa định đáp lời, nhưng bị ta cắt ngang.
“Mẫu thân, tuy rằng Thẩm công tử xuất thân hàn vi, nhưng cũng là một văn nhân có khí tiết, hôm nay nếu con từ hôn sự với hắn, e rằng hắn sẽ nghĩ rằng gia đình chúng ta xem thường hắn, như vậy sẽ sinh ra hiềm khích.”
Ta cúi mắt xuống, che giấu sự toan tính trong lòng.
Nếu như trưởng tỷ thật sự như nàng ta nói rằng mình là người trọng sinh trở lại, thì một Hầu phủ giàu sang nhưng phu quân chết sớm, thật sự là một hôn sự trên cả tuyệt vời.
Trưởng tỷ, lần này để ta giúp nàng một tay.
Quả nhiên, nghe xong lời ta, mắt trưởng tỷ chợt lóe lên, rồi lại bắt đầu làm loạn.
“Không được, ta không quan tâm, không quan tâm! Mẫu thân, con nhất định phải gả cho Thẩm Đồ Nam!”
Mẫu thân nổi giận đùng đùng, giáng một cái tát lên mặt ta.
Ta bị cú tát bất ngờ đánh đến không đứng vững, đụng đầu vào cạnh bàn, đau đến mức không thể đứng dậy trong một lúc lâu.
“Nghiệt nữ, thấy trưởng tỷ ngươi tốt, ngươi liền không chịu nổi, cút đi từ đường chịu phạt quỳ, không có lệnh của ta, không được đứng lên!”
Trong mắt mẫu thân chỉ có lửa giận không có thương xót, như thể ta là kẻ thù bà đã tích oán từ lâu.
2
Đúng vậy, mẫu thân từ lâu đã không ưa thích ta.
Chỉ vì khi sinh ta mà mẫu thân suýt nữa khó sinh, suýt nữa đã mất mạng.
Từ nhỏ đến lớn, bà không hề có chút tình cảm nào với ta, ngược lại luôn tìm cách gây khó khăn và tra tấn bằng mọi cách.
Nếu không phải vì tội danh giết nữ nhi quá nặng, có lẽ ta đã sớm bị giết chết rồi, để khỏi chướng mắt bà.
Mẫu thân không ưa, phụ thân lại ít quan tâm đến ta, ta thân là nhị tiểu thư Lâm gia chỉ có thể giở sống giở chết mà trưởng thành.
Tổ mẫu nghe chuyện mà động lòng trắc ẩn, khi ta tám tuổi đã đưa ta về tổ trạch ở Cẩm Châu để chăm sóc.
Nhưng từ khi tổ mẫu qua đời, ta được đón quay lại Lâm gia, lại trở thành cái gai trong mắt mẫu thân.
Lúc ta trở về phủ mới mười hai tuổi, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi đủ tuổi cập kê, chỉ đợi mẫu thân gả ta đi, ta mới có thể mưu cầu một cuộc sống mới.
Thẩm Đồ Nam tuy rằng gia thế thanh bần, nhưng cũng là hôn sự tốt nhất mà ta có thể được mẫu thân chỉ định.
Còn về Hầu phủ, ta chưa từng nghĩ đến việc trèo cao.
Nhưng trưởng tỷ đã cho ta cơ hội này.
Ta làm sao có thể phụ lòng trưởng tỷ đã dụng tâm khổ sở náo laonj một phen thế này?
Ta thở dài ra một hơi, quỳ đối diện với bài vị của tổ mẫu mà thành kính chắp tay.
Tổ mẫu, nếu người có linh thiêng nơi chín suối, nhất định phải phù hộ cho Vân Nghi.
Từ lúc hoàng hôn quỳ đến bình minh, rồi từ ban ngày quỳ đến lúc mặt trời lặn.
Nhạc Nhi đi theo ta từ nhỏ khóc đến sưng cả mắt.
“Đều là con gái của phu nhân, sao phu nhân lại không thương tiếc tiểu thư chút nào. Ôi tiểu thư đáng thương của ta, cứ quỳ tiếp thế này e rằng chân sẽ tàn phế mất.”
Ta gần như kiệt sức, nhưng vẫn nở một nụ cười an ủi Nhạc Nhi: “Đừng lo, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Ta hiểu rõ trưởng tỷ, những thứ nàng muốn, nàng nhất định sẽ lấy được ngay.
Lời ta nói hôm qua đã làm nàng kiên định quyết định, Thẩm Đồ Nam, nàng chắc chắn muốn lấy, mẫu thân tuyệt đối không thể cưỡng lại nàng.
Nàng muốn cướp hôn sự của ta, vậy hôn sự với Hầu phủ vốn đã được định sẵn kia cũng cần một người thay thế.
Chắc mẫu thân đã bàn bạc với phụ thân để đưa ra kết quả rồi.
Trưởng nữ đã không còn, ta cũng là đích nữ, cũng không phải không thể gả qua đó.
Trời bắt đầu tối dần thì phụ thân truyền ta đến thư phòng.
Khi ta đến nơi phát hiện mẫu thân và trưởng tỷ cũng ở đó.
Trên mặt trưởng tỷ đầy vẻ hớn hở, chắc hẳn đã đạt được điều mong muốn.
Ta trong sự đỡ của Nhạc Nhi dìu vào rồi lảo đảo hành lễ.
Phụ thân phất tay, bảo ta ngồi xuống một bên.
Ta cẩn thận ngồi xuống thở phào như trút được gánh nặng, nhưng lòng lại dâng lên nỗi lo lắng.
“Ba ngày sau, con theo mẫu thân đến dự yến tiệc ở Hầu phủ.” Giọng phụ thân nhạt nhẽo không chút cảm tình, như thể những điều ông nói với ta chỉ là một mệnh lệnh đơn giản cho người dưới trướng.
“Vâng.” Ta khẽ đáp.
Trưởng tỷ nhìn vào gương mặt còn sưng đỏ của ta mà cất giọng điệu không giấu nổi niềm vui: “Muội muội yên tâm, dù muội kém cỏi hơn ta mọi bề, nhưng cũng là đích nữ tiểu thư của Lâm phủ, lão phu nhân dù có không ưa muội, cũng sẽ không để muội mất mặt.”
“Nếu muội đến cả làm thiếp cũng không được, thì đừng lo quá, sau này ta trở thành tể tướng phu nhân, sẽ tìm cho muội một mối hôn sự tốt.”
Ta giả vờ rơi vài giọt nước mắt, trông như thể đã chịu đựng ủy khuất lớn.
“Thôi thôi! Hôn sự của con và Thẩm Đồ Nam tuy đã sớm định ra, nhưng cuối cùng cũng chỉ là Lâm gia gả con gái, lén lút đổi với trưởng tỷ của con cũng không làm tổn hại danh tiếng của con, có gì mà phải khóc.” Phụ thân không kiên nhẫn quát.
“Con về nghỉ đi, dù không cầu lão phu nhân ưa thích con, cũng không thể làm mất mặt Lâm gia ta. Ta sẽ để mẫu thân con chuẩn bị cho con vài bộ y phục, lui xuống đi.”
Từ đầu đến cuối, mẫu thân không nói một lời.
Phụ thân không quan tâm đến chuyện nội trạch, có lẽ không biết rằng, hôn sự của một cô nương gia quan trọng như thế nào.
Mẫu thân thì hiểu rõ nhất nhưng lại không để tâm, có lẽ bà đang tính toán, sau khi đẩy ta cho một kẻ nghèo hèn nào đó, có thể vừa khiến ta chịu khổ lại không làm mất mặt Lâm phủ.
Ta với bộ dáng người mất hết hy vọng thất tha thất thiểu trong sự dìu đỡ của Nhạc Nhi mà lui ra ngoài.