Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC CỦA HẦU GIA Chương 1 TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC CỦA HẦU GIA

Chương 1 TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC CỦA HẦU GIA

7:23 chiều – 12/08/2024

Phu quân ta có một tiểu thiếp mà chàng chán ghét đến cực điểm.

Chàng tôn trọng ta, chính thất, cưng chiều ái thiếp mới đến.

Chỉ riêng với nàng ấy, chàng lạnh lùng hà khắc, thường xuyên đánh mắng, giam cầm.

Ta vì lòng thương hại mà che chở, bảo bọc cho cô nương mồ côi bị gia đình ruồng bỏ này.

Nào ngờ, sau khi ta khó sinh qua đời, phu quân lập tức nâng nàng lên làm chính thất, đem toàn bộ sính lễ của ta dâng cho nàng.

Lúc này ta mới biết, thì ra Viên Thiếu Hiên lạnh nhạt với nàng, hà khắc với nàng, không phải vì không yêu nàng.

Mà là vì yêu sâu sắc, nên mới dùng chiêu trò để bảo vệ nàng.

Ta tức giận mà trọng sinh.

Lần này ta muốn xem, không có ta giơ tay giúp đỡ, tình yêu chân chính kia sẽ chịu đựng được bao nhiêu thử thách.

1

“Vân nương, đây chính là Tô Chỉ Nhược mà mẫu thân ép buộc ta phải nhận.”

“Không cần phiền lòng vì nàng ta, nàng là thê tử của ta, một đời một kiếp, ta chỉ yêu mình nàng.”

Ta vừa mở mắt, liền thấy phu quân Viên Thiếu Hiên âu yếm nắm lấy tay ta, thì thầm những lời vừa thâm tình vừa bạc tình bên tai.

Dưới sảnh có một nữ tử mặc y phục giản dị đang quỳ, cúi đầu, vẻ mặt không rõ, hai tay nâng cao chén trà, chờ ta tiếp nhận.

Ta lập tức phản ứng, ta đã trọng sinh.

Trọng sinh vào ngày thứ hai sau khi thành thân.

Lúc này tiểu thiếp Tô Chỉ Nhược đang dâng trà cho ta.

Kiếp trước, ta không đề phòng liền nhận lấy, không ngờ trà quá nóng, làm ta không giữ chặt, chén trà rơi vỡ tan tành.

Tô Chỉ Nhược sợ hãi cúi đầu liên tục, trà rơi dính vào tóc, hòa lẫn với nước mắt cùng chảy xuống.

Hình ảnh tội nghiệp như hoa lê đẫm mưa này, khiến người ta không khỏi xót xa.

Mà ta, lại bị những tiếng “Bị bỏng ở đâu?”, “Có đau không?”, “Để ta thổi, thổi sẽ hết đau.” của Viên Thiếu Hiên làm rối loạn tâm trí.

Một người được phu quân chiều chuộng trong lòng bàn tay, một người quỳ dưới đất nước mắt lưng tròng.

Sự đối lập rõ ràng như vậy khiến người khác tưởng rằng ta cố ý làm rơi chén trà.

Từ đó ta mang tiếng ghen tuông, tranh sủng, hà khắc với thiếp thất.

Nhưng lúc ấy ta lại chìm đắm trong sự thiên vị của Viên Thiếu Hiên, không muốn tranh luận, chỉ mải mê vui mừng, tự cho rằng đã gặp được người chân thành yêu thương mình.

Hoàn toàn không nhận ra, sự xót xa trong mắt hắn không phải dành cho ta.

2

Nghĩ đến đây, cảm giác nóng bỏng dường như vẫn còn trên đầu ngón tay.

Ta rụt tay lại khỏi tay Viên Thiếu Hiên, lấy khăn thêu đặt lên đầu gối, nhìn về phía Tô Chỉ Nhược, trông có vẻ yếu đuối vô hại.

“Chén trà này quá nóng, đợi nguội rồi ta sẽ uống.”

Ta không nhận lấy, nàng ta sẽ phải giơ mãi như vậy.

Tô Chỉ Nhược không ngờ bị ta nhìn thấu, nghe thấy lời ta nói, vô thức ngẩng đầu lên.

Thấy ta cười như không cười, nàng vội vàng dời ánh mắt sang Viên Thiếu Hiên, lại còn lén lút thay đổi ngón tay cầm chén trà.

Ước chừng nàng đã gắng gượng đến cực hạn với chén trà nóng trong tay.

Viên Thiếu Hiên, bị mỹ nhân cầu cứu, bèn hắng giọng.

“Khụ, nếu nóng quá thì đổi chén khác rồi dâng tiếp.”

Ta giơ tay ngăn lại hạ nhân đang muốn tiến lên.

“Phu quân, Thánh thượng khuyến khích tiết kiệm, Hầu phủ nhà lớn nghiệp lớn, chi tiêu cũng nhiều, càng phải tiết kiệm giảm bớt.

“Một chén trà lãng phí thì không tốt, đợi nguội rồi uống cũng không muộn.”

Nói xong, ta nhắm mắt lại, không thèm để ý đến biểu cảm cứng đờ của hai người kia, mặc cho tỳ nữ phía sau xoa bóp vai cho ta.

Căn phòng im lặng như tờ.

Kiếp trước họ nói ta ghen tuông tranh sủng, hà khắc với thiếp thất, nếu ta không làm cho rõ ràng thì thật là uổng phí.

Một lát sau, cảm thấy lực bóp vai thay đổi, chắc là do Viên Thiếu Hiên đã thay thế.

Hầu gia đích thân bóp vai cho phu nhân.

Thật là sâu tình ý, nếu kiếp trước ta không chết mà linh hồn phiêu dạt, chắc ta vẫn cứ tưởng rằng hắn yêu ta đến tận xương tủy.

3

Viên Thiếu Hiên tự mình đến cầu hôn ta.

Hắn tuyên bố rằng tại yến thưởng hoa do Trưởng công chúa tổ chức, hắn đã phải lòng ta từ cái nhìn đầu tiên, không ai khác ngoài ta.

Kiếp trước sau khi thành thân, hắn cùng ta hòa hợp như cầm sắt, đậm đà tình ý.

Tưởng rằng vợ chồng tình thâm, ta liền dốc lòng lo việc nhà, chăm sóc mẹ chồng, đối đãi tốt với hạ nhân, và quan tâm đến các thiếp thất.

Đặc biệt là với Tô Chỉ Nhược, ta lại càng thêm thương xót.

Nàng là biểu điệt (cháu) của mẹ chồng ta, chưa ra đời đã được hai bên phụ mẫu chỉ định hôn ước.

Lại từ nhỏ lớn lên cùng Viên Thiếu Hiên, thanh mai trúc mã.

Nhưng vừa mới cập kê, gia đình nàng gặp nạn, trở thành nữ tử của tội thần.

Cuối cùng không những mất hôn ước, mà còn phải làm thiếp cho vị hôn phu.

Giờ nghĩ lại, ta thật ngu ngốc, khi biết Viên Thiếu Hiên vì nhà nàng gặp nạn mà hủy bỏ hôn ước, lẽ ra ta nên nhận ra bản chất thật của hắn.

Ban đầu ta không tin rằng họ không có tình cảm, còn khá phiền lòng.

Nhưng mức độ lạnh nhạt, hà khắc của Viên Thiếu Hiên đối với nàng, đôi khi ngay cả ta cũng thấy quá đáng.

Thường xuyên la mắng lạnh lùng, thiếu quần áo thức ăn, thậm chí thường xuyên bị cấm túc.

Ta liền tin rằng phu quân thực sự chán ghét đến cực điểm với tiểu thiếp này, được nhận vào theo lệnh của mẹ chàng.

Là nữ tử, ta cảm thấy đau lòng cho cảnh ngộ của nàng.

Vì thế, ta chăm sóc, đối đãi tử tế với nàng.

Cung trung thưởng nam phương quả, các chủ tử đều có phần, chỉ riêng Viên Thiếu Hiên không cho Tô Chỉ Nhược.

Ta liền lén lút phái người mang phần của mình đến cho nàng.

Do đích tỷ là hoàng hậu, nên loại quả này ở phủ Thái phó không hiếm, ta cũng đã ăn ngán rồi.

Đến mùa đông giá lạnh, mỗi phòng đều có đầy đủ than củi, áo bông dày, nhưng phòng của Tô Chỉ Nhược chỉ có áo bông cũ từ năm ngoái, than củi cũng thỉnh thoảng thiếu hụt.

Ta biết là hạ nhân thấy gió chiều nào che chiều ấy, liền đặc biệt răn dạy quản gia, và phái tỳ nữ thân cận mang áo bông mới đến cho nàng.

Khi bị tiểu thiếp Phương thị hãm hại, nàng không thể biện giải, chỉ biết lặp đi lặp lại “trăm miệng cũng không thể biện bạch.”

Viên Thiếu Hiên không thèm điều tra, liền muốn cấm túc nàng.

Ta lại tốn công sức tìm ra sự thật, minh oan cho nàng, trả lại sự trong sạch và tự do.

Sau đó, ta qua đời vì khó sinh.

Ta tự nghĩ đời này tuy ngắn ngủi, nhưng cũng trọn vẹn mọi bề.

Không ngờ rằng sau khi ta chết, linh hồn không nhập luân hồi, mà phiêu dạt chốn trần gian.

Ta thấy Viên Thiếu Hiên vội vàng nuốt trọn của hồi môn của ta, dâng hết cho Tô Chỉ Nhược.

Hắn còn lập tức nâng nàng ta lên làm chính thất, vào cung nhờ công lao xin được phong hào cho nàng ta.

Tô Chỉ Nhược thay đổi hoàn toàn vẻ ngoài bi thương như hoa sen trắng.

Nàng ta khoác lên người tấm lụa Ba Tư mà đích tỷ tặng ta, trang sức đầy mình, như con bướm vừa gặp ánh dương, khắp nơi phô trương thanh thế.

Đồng thời, nàng ta còn bớt xén tiền thưởng của hạ nhân, làm khó các tiểu thiếp khác.

Nhưng Viên Thiếu Hiên chẳng hề để tâm, ngược lại còn nuông chiều nàng ta, để nàng ta tự tung tự tác.

Nhìn cảnh hai người ân ái mặn nồng, ta mới nhận ra, Viên Thiếu Hiên lạnh nhạt và hà khắc với nàng ta, không phải vì không yêu nàng ta.

Mà là vì yêu sâu sắc, nên dùng chiêu trò để bảo vệ nàng ta.

Hóa ra, hai người bọn họ xem ta như kẻ ngốc để đùa giỡn!

Linh hồn ta cười mà nước mắt rơi, rồi khi mở mắt ra, trời đã cho ta cơ hội làm lại từ đầu.

Lần này, ta sẽ xem thật kỹ.

Không có ta giúp đỡ, “tình yêu chân chính” chịu cảnh hắt hủi lạnh nhạt, rốt cuộc có thể chịu đựng được bao nhiêu thử thách.