Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRỌNG SINH TA MUỐN ĐỔI CHỒNG Chương 3 TRỌNG SINH TA MUỐN ĐỔI CHỒNG

Chương 3 TRỌNG SINH TA MUỐN ĐỔI CHỒNG

5:47 chiều – 08/08/2024

5

Ta không biểu lộ cảm xúc, giả vờ như không thấy ánh mắt giao nhau giữa Mạnh Hàn Sơn và Tô Nguyệt.

Ta đến thỉnh an lão thái quân và vài vị phu nhân, tiện thể làm quen với hai vị tẩu tẩu.

Sau khi đã sơ bộ hiểu rõ những nhân vật trong nội trạch, trong đầu ta đã có một kế hoạch rõ ràng.

Sau khi gặp gỡ và nói chuyện, ta cảm thấy mệt mỏi, liền đi đến thủy tạ để nghỉ ngơi.

Lúc này, Tô Nguyệt tìm đến.

Nàng mặc một chiếc váy màu hồng trắng, trên búi tóc cài một cây trâm bướm luyến hoa, trang điểm nhẹ, mùi phấn hương trên người nàng ta rất quen thuộc.

Khi Mạnh Hàn Sơn trở về phòng tối qua, trên người hắn cũng có mùi hương này.

Họ đã ôm nhau.

Nhưng kiếp trước, Mạnh Hàn Sơn và Tô Nguyệt đã thực sự có quan hệ phu thê.

Lúc này, ánh mắt Tô Nguyệt nhìn ta, như muốn nuốt chửng ta.

Tỳ nữ bên cạnh ta rất cảnh giác với nàng.

Tô Nguyệt nói: “Chu nhị tiểu thư, ta có lời muốn nói riêng với nàng.”

Ta mỉm cười đáp: “Tô tiểu thư, nếu ta không lầm thì nàng nên gọi ta là tam biểu tẩu, hoặc là tam thiếu phu nhân chứ nhỉ.”

Khuôn mặt trắng nõn của Tô Nguyệt lập tức lộ vẻ khó chịu.

Ta ra hiệu cho tỳ nữ lui xuống.

Tỳ nữ hiểu ý, liền lén đi mời Mạnh Hàn Sơn đến.

Nơi này, chỉ còn lại ta và Tô Nguyệt.

Nàng không còn che giấu ý định liền đi vào vấn đề chính: 

“Ta và tam biểu ca là tình đầu ý hợp, khi còn nhỏ đã định tình, chàng ấy cưới nàng cũng chỉ là do gia tộc ép buộc mà thôi.”

Ta không tức giận đáp: “Ồ? Vậy thì sao?”

Kiếp trước, đại tỷ ta đã trực tiếp tranh cãi với Tô Nguyệt, bởi vì tỷ ấy biết võ công cho nên liền đánh nàng ta.

Khi Mạnh Hàn Sơn đến, đương nhiên coi đại tỷ là kẻ ác. Tô Nguyệt lại được hắn bảo vệ trong lòng.

Đại tỷ ta thấy cảnh này, càng thêm mâu thuẫn với Mạnh Hàn Sơn, đôi phu thê mới cưới hoàn toàn tan vỡ.

Nhưng ta thì khác.

Ta chỉ thích chơi trò tâm cơ, chẳng muốn động tay chân chút nào.

Tô Nguyệt rõ ràng càng giận hơn, vì ta là chính thất, gia thế cao, dung mạo rực rỡ.

Sự khiêu khích của nàng như một cú đấm vào bông mềm.

Nàng ta tiếp tục lạnh lùng mỉa mai: 

“Tam biểu ca nói với ta, chàng ấy không có tình cảm với nàng, cũng sẽ không ngủ cùng phòng, càng không muốn nàng sinh con cho chàng ấy!”

Ta mở to mắt, tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức đôi mắt đỏ hoe.

Tô Nguyệt không biết, Mạnh Hàn Sơn đã đứng cách nàng vài bước.

Ngay lúc đó, nàng nhảy xuống hồ, quẫy đạp vài cái, kêu lên: 

“Cứu mạng! Tam biểu tẩu giết người! Mau cứu mạng!”

Theo như kiếp trước, Mạnh Hàn Sơn luôn quan tâm đến Tô Nguyệt, chắc chắn sẽ ngay lập tức cứu nàng.

Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu hắn cứu nàng ta từ dưới nước lên, thì chỉ có thể nạp nàng vào cửa.

Không thể phủ nhận, Tô Nguyệt rất biết tính toán.

Nếu nàng thực sự vào cửa nhà họ Mạnh, ta cũng sẽ không thấy cuộc sống nhàm chán, có thể đấu với nàng vài phen.

Tiếc là…

Mạnh Hàn Sơn đã nhìn thấy tất cả.

Ta đỏ mắt, đứng ngây như khúc gỗ, sau đó chuẩn bị nhảy xuống nước cứu người.

Mạnh Hàn Sơn bước tới, tay dài đỡ lấy eo ta nói: “Phu nhân, nàng định làm gì?”

Ta hoảng hốt, nói lắp bắp, như thể bị dọa sợ: 

“Phu… phu quân, cứu người trước! Cứu người quan trọng!”

Mạnh Hàn Sơn lẽ ra phải nhảy xuống.

Nhưng hắn do dự.

Tô Nguyệt vẫn đang quẫy đạp trong nước la lên: “Tam biểu ca, mau cứu ta! Nguyệt nhi sắp không xong rồi!”

Mạnh Hàn Sơn rút khăn choàng từ tay ta, ném vào nước, vừa đủ để Tô Nguyệt nắm lấy: 

“Biểu muội, nắm chặt, ta kéo muội lên.”

Tô Nguyệt ngạc nhiên, nhưng vì mạng sống, nàng vẫn phải nắm lấy khăn choàng.

Nàng được kéo lên.

Mạnh Hàn Sơn định gọi bà tử, nhưng Tô Nguyệt đã nhào vào lòng hắn, khóc lóc thảm thiết.

Đối diện với nữ nhân mình yêu, lại thêm việc nàng đang ướt sũng, Mạnh Hàn Sơn dĩ nhiên động lòng.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Tô Nguyệt lại đổ lỗi cho ta: 

” Huhuhu…Nguyệt nhi suýt chút nữa là không được gặp lại tam biểu ca rồi, là biểu tẩu đẩy ta! Là nàng đẩy ta xuống nước!”

Ánh mắt thương tiếc trên mặt Mạnh Hàn Sơn lập tức biến mất.

Thay vào đó là sự khó chịu và nghi ngờ.

6

Tô Nguyệt khóc lóc không ngừng.

Còn ta thì đứng đó, như con chim nhỏ bị hoảng sợ, mất hồn.

Mạnh Hàn Sơn khi nãy còn ôm Tô Nguyệt an ủi, nhưng sau khi nghe lời tố cáo đó lại lập tức đẩy nàng ra.

Tô Nguyệt: “Tam biểu ca?”

Mạnh Hàn Sơn nhìn ta một cái, rồi mới quay sang Tô Nguyệt: 

“Biểu tẩu của muội không hề đẩy muội, đừng có nói bừa, ta đã thấy rõ ràng! Mau đi xin lỗi biểu tẩu của muội nhanh lên!”

Tô Nguyệt sững sờ, liền đáp: 

“Tam biểu ca! Là Nguyệt nhi đây! Tối qua chàng còn ôm an ủi ta, bảo ta không cần lo lắng! Chàng còn nói sẽ không phụ lòng ta!”

Sự chất vấn của Tô Nguyệt trước mặt mọi người chẳng khác nào đang tát vào mặt Mạnh Hàn Sơn.

Và loại người như hắn, dù có nhận ra sai lầm của mình, cũng tuyệt đối không cho phép ai làm mình mất mặt trước mặt người khác.

Huống chi, phu nhân của hắn còn đang ở đây.

Ta vội giải vây: “Biểu muội, hôm nay phủ ta tiếp đón nhiều tộc thân, muội đừng làm ầm ĩ, sẽ khiến phu quân ta khó xử. Có chuyện gì, để ngày mai chúng ta từ từ nói, được không?”

Sự hiểu chuyện của ta khiến Tô Nguyệt càng thêm tức giận.

Nhưng ánh mắt của Mạnh Hàn Sơn nhìn ta lại thay đổi.

Chỉ trong một ngày, ánh mắt của hắn nhìn ta càng thêm dịu dàng.

Nhưng ta biết rất rõ, việc khi nãy Mạnh Hàn Sơn làm không phải vì bảo vệ ta, mà hắn chỉ đang bảo vệ lòng tự trọng của mình.

Còn ta, trên bề mặt, lại luôn là người bảo vệ lòng tự trọng của hắn.

Tô Nguyệt bị bà tử dẫn đi.

Chuyện này đến tai lão thái quân, bà rất không hài lòng, nhìn chằm chằm cháu trai yêu quý nhất của mình nói:

“Lão tam, ngươi làm ta quá thất vọng! Ta tin tưởng ngươi nhất, cũng kỳ vọng ở ngươi nhất!”

Mạnh Hàn Sơn hiếm khi bị mắng, sắc mặt rất khó coi, loại người đọc nhiều sách thánh hiền như hắn, sợ nhất là bị trưởng bối khiển trách.

“Tổ mẫu, tôn nhi biết sai rồi.”

Ta kéo váy quỳ xuống bảo vệ hắn: 

“Tổ mẫu, xin đừng trách phu quân, chuyện hôm nay, phu quân cũng vô tội, chàng ấy không ngờ biểu muội lại hành động như vậy.

Nhưng, tổ mẫu yên tâm, con nhất định sẽ tìm cơ hội khuyên giải biểu muội.

Mạnh gia ta là gia tộc trăm năm, phu quân lại là cháu đích tôn của người, trên vai còn phải gánh vác trọng trách gia tộc, tất cả nên dĩ hòa vi quý, như vậy gia tộc mới có thể mãi mãi thịnh vượng.”

Lão thái quân ngẩn người, nở nụ cười, rất hài lòng với ta, còn thưởng thêm nhiều thứ, bà cười nói:

“Không hổ là nhi nữ của Chu Thừa tướng, quả nhiên là biết điều. Xem ra, hôn sự này thực sự rất tốt!”

Ta cười ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng biểu hiện sự đoan trang, tao nhã: 

“Tổ mẫu, chuyện của biểu muội, người không cần lo lắng, con sẽ xử lý ổn thỏa ạ.”

Lão thái quân gật đầu liên tục.

Biến cố hôm nay coi như đã được giải quyết xong.

Kiếp trước, đại tỷ ta không chịu thua, không chịu nổi những thủ đoạn quanh co trong nội trạch của nhà họ Mạnh, vừa bị Mạnh Hàn Sơn lạnh nhạt, vừa bị lão thái quân xem thường, cuộc sống rất bức bối.

Cũng không khó hiểu khi lúc đó tỷ ấy bị làm cho tức chết.

Ra khỏi viện của lão thái quân, ta chủ động nói với Mạnh Hàn Sơn: 

“Phu quân, ta đi xem biểu muội, ta sẽ giải thích rõ ràng để tránh chàng và nàng ấy có mâu thuẫn.”

Nhưng Mạnh Hàn Sơn lại nắm tay ta ngăn cản: “Phu nhân không cần lo cho nàng ta, làm nàng ta tự mình kiêu ngạo vì được cưng chiều!”

Bề ngoài ta tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng thì cười thầm.

Nghe kìa, đó chính là lòng dạ của nam nhân.

Hắn còn ôm ấp Tô Nguyệt, nói lời tình cảm trong đêm tân hôn.

Mới chưa đầy một ngày, Mạnh Hàn Sơn đã bắt đầu khó chịu với Tô Nguyệt rồi.

Kiếp trước, đại tỷ ta thất bại trong nội trạch chính là vì không hiểu nam nhân.

Ta nắm chặt tay Mạnh Hàn Sơn nói: “Phu quân, ta là thê tử của chàng, ta nhất định phải để chàng không phải lo lắng chuyện hậu phương, như vậy chàng mới có thể toàn tâm đối phó với triều đình.”