Tạ Thanh Yến
1
Năm tám tuổi, ta hỏi ông nội: “Thế nào là quân, thế nào là dân.”
Ông nội vuốt râu, từ tốn nói: “Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh.”
“Ông nội, vậy có thể hiểu là quân vì dân không?”
“Thiên hạ là thiên hạ của dân, không phải của một người.”
“Điều dân oán thán, trời sẽ gạt đi; điều dân mong muốn, trời sẽ ban cho.”
Mắt ông nội mờ đục lóe lên ánh sáng, ông xúc động ôm lấy ta.
“Hòa nhi, ai dạy ngươi nói điều này?”
Ta lắc đầu: “Là Hòa nhi tự đọc sách mà ngộ ra.”
Một lúc sau, ông nội mới thở dài:
“Đứa trẻ này thật tài năng, tiếc rằng lại là nữ nhi.”
Từ đó, trong gia đình, mặc định có một chỗ cho ta.
Các thầy giáo khi thấy bài luận của ta, luôn cảm thán, tiếc rằng ta không phải nam nhi.
Nhưng ta chưa bao giờ vì là nữ nhi mà nản lòng.
Dù con đường này muôn vàn khó khăn, ta cũng muốn cho thế nhân thấy.
Thân nữ nhi cũng có thể làm nên sự nghiệp vì nước vì dân.
2
Năm mười sáu tuổi, ta cuối cùng nhận ra thế giới này đối xử với nữ nhân thật bất công.
Loại bỏ thân phận con gái trưởng Tạ gia ở quận Trần, ta thậm chí còn không bằng một nam tử bình dân.
Vì vậy, ta bắt đầu nữ giả nam trang, ra vào các buổi thi thơ, đàm luận văn chương.
Một ngày nào đó, ta sẽ khiến hàng ngàn hàng vạn nữ tử, cũng như nam tử, có thể ra vào bất kỳ nơi nào để đàm đạo.
Ai nói nữ nhi không bằng nam nhi.
Quan niệm thế tục, trở thành xiềng xích giam cầm nữ tử.
Còn ta, chính là muốn phá bỏ quan niệm đó.
Mỗi khi ta nói về những hoài bão này, Thập Nhất Nương luôn chống cằm nhìn ta, đầy ngưỡng mộ.
“A Hòa, ngươi thật lợi hại.”
“Thập Nhất Nương, ta không cam lòng làm nữ nhi bị giam cầm trong khuê phòng suốt đời.”
“Ta cũng không muốn.”
“Được, sau này ta sẽ chăm sóc ngươi.”
3
Có những lời chưa kịp nói ra, thì đã mãi mãi mất đi cơ hội.
Thập Nhất Nương phải vào cung.
Tân hoàng đăng cơ, nàng là trưởng nữ của nhà họ Tống, phải vào cung làm hoàng hậu.
Hôn nhân của nàng, chỉ là cuộc đấu tranh uy quyền giữa thiên tử và thần tử.
Lúc chia tay, nàng nước mắt lưng tròng: “A Hòa, ta không nỡ rời xa ngươi.”
“Sau này ta có thể gặp lại ngươi không?”
Ta cố nén nỗi buồn, nói với nàng rằng hiện nay người Kim xâm lấn nước ta, ta sẽ theo đoàn thương buôn của thúc phụ ra Đại Mạc xem xét.
“Thập Nhất Nương, ta đã thề, đời này quyết không thành gia lập thất.”
“Vào nơi cố cung sâu thẳm, ngươi hãy tự bảo trọng.”
Từ đó, ta không còn tin tức của nàng nữa.
Ta thường đứng từ Đại Mạc nhìn về hướng kinh thành.
Trong cung sâu thẳm, có một người ta luôn nhớ đến.
Nhưng ta không biết nàng bây giờ thế nào.
Chỉ có thể mong nàng bình an.
4
Lần gặp lại, là mùa thu năm Cảnh Bình thứ hai.
Yến hội Quỳnh Lâm, nàng vội vã đi đến, suýt nữa đâm vào lòng ta.
Thân phận nàng bây giờ đã khác, ta chỉ có thể kính cẩn hành lễ: “Thần, tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Ta thấy nàng đưa tay ra rồi lại rụt lại.
Khoảnh khắc đó, bỗng nhiên ta cảm thấy tim mình như bị cắt.
Thập Nhất Nương của ta, người từng sống vô tư, bây giờ ngay cả một cử chỉ cũng phải suy nghĩ lâu lắm.
Nàng không hạnh phúc.
Nếu như…
Nếu như lúc đó ta nói với nàng tình cảm của mình, có phải nàng sẽ không vào cung.
Ý nghĩ đó hành hạ ta đến gần như tàn phế.
Khi nghe nàng bị Lưu Chiêu đánh đập và sỉ nhục hằng ngày, ta đã sinh ra ý nghĩ điên rồ.
Ta muốn đưa nàng đi.
Đến Đại Mạc, nơi có sự nghiệp mà ta đã dày công xây dựng nhiều năm.
Nơi đó, trời cao cách xa hoàng đế, chắc chắn không ai phát hiện ra chúng ta.
Nhưng ta quá ngây thơ rồi.
5
Lúc ta đón nàng vào lòng, cuối cùng ta cũng đã cười.
“Thập Nhất Nương, chúng ta tự do rồi.”
“Ngươi có biết, từ lâu ta đã muốn nói với ngươi…”
Câu nói đó, cuối cùng cũng mất đi cơ hội.
Lưu Chiêu bắt được chúng ta.
Hắn làm sao dám, làm sao dám đối xử với Thập Nhất Nương như thế?
Nàng là người ta trân quý như châu, như ngọc!
Để bảo vệ Thập Nhất Nương, ta chỉ còn cách mạo hiểm tội khi quân, tiết lộ sự thật rằng ta cải trang nam nhi.
Từ đó, như một cơn ác mộng.
Ta trở thành Chiêu phi.
Bị Lưu Chiêu bẻ gãy đôi cánh, giam cầm trong cung điện này.
“Ngươi sống, Tống Thì Nghi sống.”
“Ngươi chết, Tống Thì Nghi chết.”
“Chiêu phi, ngươi là người thông minh, biết phải chọn thế nào chứ?”
6
Trong năm năm ta đã không ra người không ra quỷ, ta thường nhìn bầu trời mà thẫn thờ.
Lưu Chiêu cho ta uống thuốc phiện, mỗi khi phát tác, ta cảm thấy toàn thân khó chịu, không kiểm soát được bản thân.
Như linh hồn rời khỏi xác, nhìn thấy mình như một cái xác không hồn.
Đôi khi, Lưu Chiêu sẽ nói với ta về chuyện triều đình.
Bảng nhãn năm đó giờ vào Lại bộ, làm việc rất tốt.
Thám hoa lang vẫn ở Hàn Lâm viện làm Tu soạn, văn chương dồi dào nhưng năng lực lại kém cỏi.
Còn ân sư của ta, người đã dâng tấu xin cáo lão về quê.
Những ngày đầy hoài bão, nhiệt huyết dâng trào.
Xa xôi như một giấc mơ kiếp trước.
Nếu có thể chết đuối trong giấc mơ đó, ta quyết không tỉnh lại.
7
Thập Nhất Nương ngốc nghếch, vẫn lén lút đến thăm ta, qua mặt được tai mắt của Lưu Chiêu.
Ta bây giờ không ra người không ra ngợm, không mặt mũi nào gặp nàng.
Nàng cách đám thị vệ nhìn ta.
Tương tư tương vọng bất tương thân…
Ta cảm thấy hổ thẹn với nàng.
Cô nương ngốc, đừng khóc nữa.
Ta dặn dò Bạch Sương, sau khi ta chết, nàng hãy ở bên Thập Nhất Nương, bảo vệ nàng an toàn.
Chờ thời cơ chín muồi, đưa nàng thoát khỏi hoàng cung.
Bạch Sương khóc lóc đáp ứng.
Ta dồn hết sức lực còn lại, ép Lưu Chiêu thề.
“Hãy hứa với ta… không bao giờ gặp lại Hoàng hậu.”
Khoảnh khắc lâm chung, ta chậm rãi rơi một giọt lệ.
Lời thề trên Đại Mạc trống rỗng, ta cuối cùng đã thất hứa.
(Toàn văn hoàn)