Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẠCH NGUYỆT QUANG THẬT VÀ GIẢ Chương 1 BẠCH NGUYỆT QUANG THẬT VÀ GIẢ

Chương 1 BẠCH NGUYỆT QUANG THẬT VÀ GIẢ

6:12 chiều – 06/08/2024

Biểu tỷ của ta là bạch nguyệt quang trong lòng phu quân ta. Ngày chúng ta thành thân, nàng nói nhìn vào mặt mũi của nàng, Lộ Uyên sẽ đối xử tốt với ta. Sau khi thành hôn, tình cảm của chúng ta lạnh nhạt, cho đến ngày ta tình cờ bắt gặp họ đang tư tình trên phố.

Biểu tỷ lệ đầy trong mắt, giọng mềm yếu: “Lộ tướng quân——”

Lộ Uyên nhíu chặt mày: “Đại tỷ, ngươi có oan tình thì hãy đi tìm nha môn, ta là một võ tướng, không quản được việc này.”

1

“Một chải chải đến đầu, phú quý không phải lo; hai chải chải đến đầu, không bệnh cũng không lo âu; ba chải chải đến cuối, cử án tề mi.”

Hỉ nương đứng sau lưng ta vừa chải đầu vừa không nhịn được mà khen ngợi:

“Tô cô nương thật đẹp, đôi mày mắt này giống hệt Diệp tiểu thư, nàng là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, ngươi cũng không kém là bao.”

Các tỷ muội đứng bên cạnh nghe vậy đều cười:

“Đương nhiên rồi, nếu không làm sao Lộ tướng quân lại đến cầu hôn nàng?”

“Đúng vậy, Lộ tướng quân một lòng si tình, thích Diệp tỷ tỷ của chúng ta nhiều năm như vậy. Bây giờ không thể cưới được Diệp tỷ tỷ, cưới một người giống nàng, cũng xem như thỏa mãn ước nguyện.”

“Nói vậy, Lộ tướng quân coi Tô Thư là thế thân của Diệp tỷ tỷ sao? Ôi chao, Tô Thư, chúng ta nói vậy ngươi sẽ không tức giận chứ?”

“Có gì đáng tức giận? Diệp tỷ tỷ đẹp như vậy, có mấy phần giống nàng, đó là phúc khí của Tô Thư, đúng không Tô Thư?”

Các tiểu cô nương nhao nhao, ta nhìn mình trong gương đang , miễn cưỡng kéo một nụ cười:

“Không sao, ta không giận.”

Nhiều năm như vậy, ta đã quen rồi.

Mẫu thân ta và mẫu thân Diệp Thanh Nhan tuy là tỷ muội ruột, nhưng phụ thân nàng là thủ phụ nhất phẩm đương triều, còn phụ thân ta chỉ là một văn quan tứ phẩm, địa vị khác biệt là rất lớn.

Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều quay quanh Diệp Thanh Nhan, mọi thứ tốt đẹp đương nhiên đều là của nàng, những thiếu niên ưu tú trong kinh cũng phần lớn đều thích nàng.

Nói về Lộ Uyên, hắn mười ba tuổi đã nhất kiến chung tình với Diệp Thanh Nhan, không cưới nàng không được. Ba năm trước hắn thắng trận khải hoàn hồi kinh, cả kinh thành đổ ra phố Trường An hoan hô vui mừng.

Lộ Uyên tướng quân thần thái uy phong lẫm liệt  cưỡi trên lưng chiến  mã, bỗng nhiên tự tay gỡ ngọc bội bên hông, trước mặt mọi người ném vào lòng Diệp Thanh Nhan.

Lang tài nữ mạo, môn đăng hộ đối, vốn là một mối lương duyên được mọi người ca tụng, chỉ tiếc là, hai nhà bọn họ là đầu lĩnh của văn thần võ tướng, hoàng thượng sẽ không để yên cho họ liên hôn.

Mối hôn sự tốt đẹp này rơi vào đầu ta, thật sự là nhờ ánh hào quang của Diệp Thanh Nhan.

2

Khi búi tóc xong, hỉ nương vừa định đội khăn hỉ lên đầu ta, Diệp Thanh Nhan đột nhiên nắm lấy tay ta:

“Tô Thư, Lộ Uyên si tình với ta đã bảy năm, nể tình ta, sau này hắn sẽ đối xử tốt với ngươi, ngươi đừng sợ.”

Ta sững người, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả, đang không biết nên nói gì thì Diệp Thanh Nhan bỗng nắm chặt mu bàn tay ta, cười khúc khích nói:

“Nếu hắn dám bắt nạt ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ dạy dỗ hắn!”

Các tỷ muội đồng loạt cười rộ lên:

“Diệp tỷ tỷ, nếu ngươi mở miệng, Lộ tướng quân nhất định sẽ nghe lời ngươi.”

“Đúng vậy, ngươi đi tìm hắn nói chuyện, hắn trong lòng không biết sẽ vui mừng đến nhường nào!”

Diệp Thanh Nhan làm bộ xấu hổ ngượng ngùng mà nhẹ nhàng nói:

“Người ta đã thành thân rồi, vui mừng cái gì chứ?”

“Nhưng mà — hắn vốn luôn nghe lời ta, ta chỉ đông hắn không dám đi tây.”

Mọi người cười đùa đội khăn hỉ lên đầu ta, Diệp Thanh Nhan đỡ tay ta ngồi lại giường, nhân cơ hội ghé sát tai nói nhỏ.

Giọng nói rất nhẹ nhàng và mềm mại, nhưng lại khiến cho ta run rẩy toàn thân, cảm giác lạnh lẽonhư rơi vào hố băng:

“Tô Thư, trong vòng một năm không được động phòng với Lộ Uyên.”

Ta căng thẳng nắm chặt góc váy, trước mắt hiện lên tất cả những cảnh tượng trong quá khứ.

Mọi người đều nói Diệp Thanh Nhan rộng lượng, hiền hòa, tâm địa thiện lương, nhưng chỉ có ta biết nàng bá đạo đến nhường nào. Dù là những thứ nàng không cần, sau khi ban cho ta, cũng phải theo ý thích của nàng.

Hồi nhỏ, nàng có một con mèo Ba Tư rất đáng yêu. Nhưng di mẫu bị dị ứng với lông mèo nên luôn hắt hơi, không cho phép nàng nuôi mèo trong phủ .Diệp Thanh Nhan chỉ có thể tặng lại cho ta. Ta nuôi nó được một năm, nó rất ngoan và thông minh, lại còn rất quấn người. Ngày hôm đó Diệp Thanh Nhan đến nhà ta chơi, nàng ngồi xuống trêu mèo, nhưng con mèo không để ý đến nàng, chỉ nhảy vào lòng ta kêu meo meo làm nũng.

Sắc mặt Diệp Thanh Nhan lập tức thay đổi:

“Thú vật chính là thú vật, đối xử tốt một chút liền không biết trời cao đất rộng!”

Nàng vừa nói vừa gọi thị nữ bên cạnh nhấc con mèo lên, mạnh mẽ ném xuống đất không chút nương tay.

Giây trước con mèo còn đáng yêu mềm mại nũng nịu đòi ta ôm, giây sau đã trở thành một đống thịt nát. Cảnh tượng đó khiến ta sợ hãi kêu lên thất thanh, sụp đổ khóc nức nở.

“Không nghe lời ta chính là kết cục này, Tô Thư, ngươi phải nghe lời ta nhé——”

Diệp Thanh Nhan đe dọa vỗ vai ta.

Lộ Uyên cũng là con mèo của nàng, dù cho người bái đường cùng hắn là ta.

3

Thủ đoạn của Diệp Thanh Nhan thật đáng sợ, ta thực sự lo lắng, nhưng đêm tân hôn, ta có lý do chính đáng nào để từ chối Lộ Uyên đây?

Ta suốt dọc đường đều vắt óc suy nghĩ, lại cảm thấy mình có chút tự đa tình. Lộ Uyên si tình biểu tỷ ta như vậy, không chừng hắn vốn đã không muốn chạm vào ta rồi, hoặc có lẽ, kỳ hạn một năm đó vốn là do hai người bọn họ định ra?

Không biết từ lúc nào, lễ nghi thành thân phức tạp đã kết thúc,ta ngồi trong tân phòng lo lắng nắm chặt góc váy.

Lộ Uyên nhấc khăn hỉ đỏ của ta lên, ta ngước mắt nhìn hắn.

Dưới ánh nến chiếu rọi khuôn mặt như ngọc, mày kiếm mắt sao, tóc mai như được dao khắc, tuấn tú đến mức không thể tin nổi.

Cũng không lạ gì khi biểu tỷ lại có tính chiếm hữu mạnh mẽ như vậy. Ta chỉ nhìn một cái rồi liền vội vàng cúi đầu xuống.

Trên đầu truyền đến một tràng cười trong trẻo, hơi thấm men nồng:

“Tô Thư, nàng thật đẹp.”

Lộ Uyên ngồi xuống bên cạnh ta, nắm lấy tay ta.

Bàn tay to lớn mạnh mẽ, ngón tay dài thanh tú, từng ngón một đan vào giữa các ngón tay ta, mười ngón tay đan chặt vào nhau, mặt ta bỗng chốc đỏ bừng:

“Lộ——Lộ tướng quân——”

Tình huống có vẻ không đúng, tại sao hắn lại nắm tay ta?

“Đừng gọi ta như vậy, gọi ta là phu quân.”

Giọng nói thanh thoát bỗng chốc trở nên khàn đục, Lộ Uyên ghé sát tai ta, đưa tay ôm lấy vai ta.

Đầu óc ta trống rỗng, vừa lúng túng vừa phẫn nộ, trong lòng lại cảm thấy rất ghê tởm.

Lộ Uyên đối với biểu tỷ một mảnh si tình dài đằng đẵng tận bảy năm, cả kinh thành này ai mà không biết rõ. Bây giờ lấy ta làm thế thân, những động tác này vì sao lại có thể làm một cách tự nhiên như vậy? Đàn ông quả nhiên không có ai là người tốt.

Ta lạnh mặt gạt tay hắn ra:

“Lộ tướng quân, xin tự trọng!”

“Đừng chạm vào ta.”

Nụ cười của Lộ Uyên ngay lập tức đông cứng lại, đôi mắt đen láy của hắn nhìn chằm chằm ta, không phải giận dữ mà là mờ mịt và bối rối:

“Sao vậy?”

Ta mím chặt môi không nói, sắc đỏ trên khuôn mặt Lộ Uyên dần dần biến mất, hắn nắm chặt nắm đấm, giọng nói run rẩy:

“Tô Thư, nàng không muốn gả cho ta?”