Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRỌNG SINH TA LỰA CHỌN CON ĐƯỜNG KHÁC Chương 3 TRỌNG SINH TA LỰA CHỌN CON ĐƯỜNG KHÁC

Chương 3 TRỌNG SINH TA LỰA CHỌN CON ĐƯỜNG KHÁC

6:16 chiều – 04/08/2024

5

Sở Tranh cười nhẹ.

“Con đường phía trước dài đằng đẵng, có một hai tri kỷ đồng hành, cũng đủ an ủi cuộc đời này, dù cho cuộc đời ngắn ngủi, cũng tốt hơn cả đời mờ mịt, chẳng còn gì.”

Ta sững sờ một lúc.

Cuộc đời của Sở Tranh thực sự rực rỡ.

Ba năm sau, chàng xuất chinh, chiến tử sa trường, vẫn không ngăn được loạn tặc vào kinh.

Cuối cùng, Nhị Hoàng tử nhặt lấy ngai vàng làm hoàng đế.

Nhị Hoàng tử thực sự vô cùng tầm thường.

Mẫu phi của chàng không được sủng ái, sớm bị phong làm một Vương gia nhàn tản.

Chuyện nổi tiếng nhất của chàng ở kinh thành là chơi chim, vẽ tranh, làm đồ mộc.

Chàng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trở thành hoàng đế.

Vì vậy, một khi lên ngôi cao, chàng vô cùng mờ mịt.

Cả đời bị các đại thần điều khiển, cả đời không có chủ kiến.

Sau khi chết, được truy phong thụy hiệu “Hoài”, nhân từ có thừa, công trạng không đủ, chỉ đáng để nhớ đến mà thôi.

Ta nghĩ, ta đã trọng sinh.

Nếu vẫn chỉ giam mình trong chuyện hậu trạch, thì quá phụ lòng với gia quốc đã nuôi dưỡng ta.

Ta cúi đầu, che giấu nỗi buồn trong mắt, nhẹ giọng nói:

“Điện hạ nói đúng, khoảnh khắc rực rỡ tuy tốt, nhưng thần nữ thích mài kiếm mười năm, một kiếm chấn động cửu châu hơn.”

“Dù sao, trên đời này không phải ai cũng như điện hạ, sinh ra đã có vô số tài nguyên để hưởng thụ.”

“Đa phần người đời phải dành cả đời để tích lũy sức mạnh, mài một thanh kiếm tốt.”

“Chỉ có như vậy mới có tư cách đứng trước điện hạ.”

Ta có thể cảm nhận được ánh mắt Sở Tranh dừng lại trên người ta.

Chàng đã có hứng thú với ta.

Nếu nói trước đây, chàng đối với ta là do nhận thức về thân phận nữ nhi Tống gia và ham muốn chiếm hữu của nam nhân.

Bây giờ, mới là lúc chàng thực sự hứng thú với ta.

Chàng cười nói: “Những lời này không nên do nàng nói, Tống tiểu thư, nàng sinh ra cũng đã có vô số tài nguyên. Nhưng lời nàng nói, cô cảm thấy rất có lý, cảm ơn sự chỉ dạy.”

Ta cúi chào.

Lặng lẽ nhìn hết cảnh hành hình của Cố Cẩm Tín.

Thấy hắn mông máu me be bét, chắc phải mất ba bốn tháng mới lành, ta mới yên tâm.

Ta thật sự lo hắn cũng trọng sinh, phá hỏng chuyện của ta.

Về đến nhà, phụ thân đã nghe tin chuyện hôm nay.

Ông hỏi ta.

“Hôm nay con thu được gì?”

Ta kính cẩn trả lời.

“Trưởng Công chúa nợ nữ nhi một ân tình.”

“Thái tử cũng đã bắt đầu coi trọng nữ nhi.”

Phụ thân gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Phụ thân ngày mai sẽ dâng sớ lên Hoàng thượng, đề nghị tấn công nước Nam Lý. Có nắm bắt được cơ hội này hay không, còn tùy thuộc vào con.”

“Phụ thân!”

Ta ngỡ ngàng nhìn phụ thân.

Ngay sau đó, ta lùi một bước, nghiêm túc cúi chào ông.

“Nữ nhi nhất định không phụ sự kỳ vọng của phụ thân.”

Nhất định sẽ tận tâm tận lực, thay đổi cục diện, xoay chuyển tình thế!

6

Trong mắt ta, phụ thân luôn là một người trí tuệ siêu phàm.

Trong trận đại họa diệt thế gia.

Ông là người sớm nhất phát hiện ra điều bất thường, dâng sớ lên Hoàng thượng nhưng không được chấp nhận, chỉ còn cách từ quan, dắt cả nhà di cư về phía Nam.

Khi đó, nhiều người nói ông không có khí tiết, mất đi phong thái.

Đáng tiếc thay!

Những người nói ông đều đã chết.

Người sống sót đều khen phụ thân có trí tuệ lớn, mắt sáng như đuốc.

Nhưng phụ thân không vui.

Nửa đời sau ông luôn u uất, gần như chìm đắm trong nỗi nhớ và sự hối hận.

Bởi vì, những người đã chết kia, có người thân, sư phụ, kẻ thù và tri kỷ của ông.

Ông hối hận vì mình đã không liều chết can gián.

Cũng hận vì mình đã sống sót.

Ta cũng trở nên trầm lặng.

Bởi vì bạn bè, cố nhân của ta cũng đều đã mất trong đó.

Ngôi sao không có các ngôi sao khác vây quanh, dù lớn và sáng đến đâu, cũng chỉ là một vầng trăng cô độc.

Ta vẫn thích thế giới này nhộn nhịp, đông vui.

Trọng sinh một kiếp, một số quan điểm của ta và phụ thân không hẹn mà gặp.

Nhất là việc bệnh tim của Trưởng Công chúa là bí mật mà người ngoài rất khó biết.

Phụ thân tin tưởng ta như vậy, nguyện dùng thân mình để tạo thế cho ta.

Ta tự nhiên không thể phụ lòng kỳ vọng của ông.

Ba năm thời gian.

Đủ để đào tạo một nhóm quan thần tài ba.

Đặc biệt, ta không thể để ba năm sau, khi loạn tặc đến, triều đình phải đối mặt với cảnh vừa chống giặc vừa chiến đấu với nước Nam Lý.

Khai chiến, là điều Hoàng thượng không mong muốn.

Nhưng Trưởng Công chúa  mặt đầy bi phẫn kể rằng, mười tám năm trước, nàng suýt chút nữa bị gả hòa thân sang nước Nam Lý, nếu không phải khi đó nàng phát bệnh tim, e rằng không tránh được số phận hòa thân.

Đúng vào lúc này, có ngự sử dâng sớ, nói rằng mười tám năm trước, một nữ tử tôn thất được gả hòa thân đã đột ngột qua đời, nguyên nhân không rõ ràng.

Đây vốn là một chuyện nhỏ.

Trong lịch sử, có quá nhiều công chúa hòa thân chết không rõ nguyên nhân.

Nhiều người chết rồi cũng chỉ là chết.

Không đợi được hậu nhân báo thù cho mình.

Nhưng trong thời điểm này, cái chết của nữ tử tôn thất kia lại trở nên nổi bật.

Khi bắt được một gián điệp đến từ nước Nam Lý trong phủ Thái tử, cơn giận của Hoàng thượng đạt đến đỉnh điểm.

Một chữ “chiến” vang lên khắp Kim Loan điện, cũng truyền khắp đường phố.

Trong trà lâu.

Ta và Sở Tranh nâng chén chúc mừng.

Ánh mắt Sở Tranh thâm trầm, nói: “Ta không thể ngờ, A Nhiên lại là gián điệp, hắn và ta cùng lớn lên từ nhỏ mà!”

Ta uống một chén trà, không nói gì.

Ba năm sau Thái tử xuất chinh, rõ ràng có tướng tài binh giỏi, nhưng vẫn thất bại, chết trận sa trường.

Nói rằng không có nội gián là không thể.

Cuộc đại họa ba năm sau, nước Nam Lý là kẻ hưởng lợi nhiều nhất.

Vì vậy, chỉ có thể thử một lần.

Sở Tranh giả vờ là phe chủ chiến, tích cực cùng các tướng quân bàn cách đánh trận.

Kế hoạch là giả, nhưng việc dụ địch là thật.

Quả nhiên, câu được một con cá lớn…

A Nhiên bề ngoài là người được thế gia chọn làm bạn đọc của Thái tử.

Thực ra, hắn là người nước Nam Lý.

Theo dấu A Nhiên, điều tra ra không ít gián điệp mà nước Nam Lý gửi đến năm đó.

Thời gian này, trong kinh thành ai ai cũng lo sợ, sợ rằng trong nhà mình có gián điệp.

Sở Tranh rất đau lòng.

Nhưng so với mạng sống, đau lòng không tính là gì.

Sở Tranh lại nói: “Nhìn nàng dường như không hề đồng cảm với ta.”

Ta suy nghĩ một lúc: “Nếu điện hạ cần người đồng cảm, thần nữ cũng không phải là không thể diễn…”

Sở Tranh: “…”

Chàng khẽ gõ ngón tay vào trán ta.

“Tống Gia Nhược, ta thấy nàng đúng là vô tâm vô tình.”