34
Mạnh Bà mắng ta là lưu manh.
Ta không để ý.
Bà chỉ vào mũi ta mà chửi: “Ngươi thật vô liêm sỉ, ngươi không uống canh Mạnh Bà thì thôi, nhưng hắn thì phải uống chứ.”
Ta cầm lấy chén canh Mạnh Bà từ tay Lục Đình Sinh, uống cạn: “Canh của hắn ta uống thay, không phải như nhau sao?”
“Bà à, bà làm ơn đi, mắt nhắm mắt mở một chút.”
Mạnh Bà tức đến run người.
Đúng vậy, canh Mạnh Bà mà bà mới cải tiến, ngoài việc bớt mặn đi thì vẫn không có tác dụng với ta.
Mạnh Bà đang định nói, Lục Đình Sinh chỉ vào phía sau bà: “Diêm Vương gia đến rồi kìa.”
Mạnh Bà hoảng hốt quay người hành lễ.
Lục Đình Sinh kéo tay ta, nhảy xuống hồ Vong Xuyên.
Khi rơi xuống đáy hồ, ta còn nghe thấy tiếng bà tức giận mắng: “Hai người đúng là đồ khốn!”
35
Ta không ngờ kiếp này ta lại trở thành một người ốm yếu.
Cả ngày bị nhốt trong nhà không thể gặp gió.
Ta từng nghĩ đến việc ra ngoài tìm Lục Đình Sinh, nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa đã ngất xỉu ngay trước nhà.
Thân thể vô dụng này của ta.
Không còn cách nào khác, ta đành hy vọng vào Lục Đình Sinh.
Đình Sinh à Đình Sinh, ngươi khi nào sẽ đến tìm ta đây?
Hôm đó, ta đang ở trong phủ nhàm chán ngắt cánh hoa.
Mấy tỷ muội nhà hàng xóm đến tìm ta, nói hôm nay kinh thành náo nhiệt, rủ ta cùng đi xem.
Nhìn y phục và trang sức lộng lẫy của họ, ta đâu khó đoán được ý đồ nhỏ của họ.
Có ta làm nền, họ trông sẽ sáng hơn vài phần.
Ta cũng không để ý, có thể ra ngoài dạo chơi cũng là điều tốt.
Hôm nay kinh thành thực sự náo nhiệt, nghe họ nói đại tướng quân Phiêu Kỵ và gia đình từ Bắc Mạc trở về.
Đi cùng còn có con trai của đại tướng quân, Lục Nguyên, tiểu tướng quân đẹp trai nhất Bắc Mạc.
Trong lòng ta hiểu ra, thảo nào hôm nay trên phố có nhiều cô gái như vậy.
Chúng ta ngồi trong một tửu lâu, cúi đầu là có thể thấy cảnh tượng trên phố.
Chẳng bao lâu, đường phố trở nên ồn ào, tiếng thì thầm của các cô gái bỗng lớn hơn.
Gia đình tướng quân Lục vào thành rồi.
Ta dường như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn xa, ngay lập tức nhìn thấy thiếu niên cưỡi ngựa đi đầu, mặc áo tươi đẹp.
Hắn mặc trang phục nhẹ nhàng, thần sắc lãnh đạm.
Một số cô gái nhiệt tình ném khăn tay về phía hắn.
Hắn lại không thèm liếc mắt một cái.
Các bạn đồng hành bên cạnh ta cũng nhỏ giọng bàn tán: “Tiểu tướng quân Lục đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng trông lạnh lùng quá, cảm giác như muốn đóng băng người ta vậy.”
Ta cười nhẹ, đưa tay chỉ xa: “Ta thấy hắn thật tuyệt vời.”
Có người cười trêu ta: “Sao, ngươi để mắt đến hắn à?”
Ta nói: “Đúng vậy, ta để mắt đến hắn.”
36
Mọi người đều cười ta không tự lượng sức, nhưng ta không để ý.
Chỉ nghiêng người dựa vào lan can gỗ, nhìn Lục Nguyên càng ngày càng gần.
Ta đưa khăn tay ra ngoài lan can, rồi buông tay.
Khăn tay cũng nể mặt ta, lượn lờ rồi rơi đúng vào lòng tiểu tướng quân Lục.
Lục Nguyên nắm lấy khăn, cau mày ngẩng đầu nhìn lên.
Khi chạm vào ánh mắt ta, ta thấy mọi sự lạnh lùng và khó chịu trên mặt hắn tan biến ngay lập tức.
Ta không nhịn được cười, nhẹ giọng gọi: “Làm phiền vị tiểu tướng quân đẹp trai này trả lại khăn cho ta có được không?”
Khoảnh khắc đó, ta nhận được vô số ánh mắt ghen ghét của các quý nữ trong kinh thành.
Mọi người xung quanh cũng đều không tin nổi nhìn ta, chắc không ngờ một kẻ ốm yếu như ta lại dám trêu chọc Lục Nguyên giữa đường.
Nhưng Lục Nguyên bị trêu chọc lại chỉ cười, cẩn thận gấp khăn lại rồi trân trọng đặt vào trong áo.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, lớn tiếng hỏi: “Không biết tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu?”
Ta nhướn mày: “Tướng quân hỏi vậy là có ý gì?”
Lục Nguyên cười: “Ta muốn đến cầu hôn.”