Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VĂN ĐÀN Chương 5 VĂN ĐÀN

Chương 5 VĂN ĐÀN

10:48 sáng – 01/08/2024

12.

Sinh nhật Diêu Sương Tuyết được tổ chức suốt bảy ngày.

Những báo cáo khẩn cấp như tuyết rơi đầy trên bàn trong Thái Cực Điện.

Khu vực Phủ Thuận do khí hậu lạnh, gia cầm và hoa màu chết hàng loạt.

Vạn Chiêu hạ lệnh tăng thuế.

Địa phương quan huyện chẳng quan tâm đến sống chết của bách tính.

Chỉ cần họ còn thở, dù phải bán hết gia sản, cũng phải gom tiền nộp lên.

Hàng vạn dân chúng lưu lạc, trở thành dân di cư ăn mày.

Không biết Vạn Chiêu là cố tình phớt lờ hay thực sự quên mất điều này.

Cho đến khi hắn kịp nhận ra, hàng vạn dân di cư đã trở thành một lực lượng không nhỏ.

Xung đột với quan phủ, chết chóc vô số.

Lúc đầu Vạn Chiêu không để tâm lắm.

Phong phụ thân của Diêu Sương Tuyết làm khâm sai đại thần, từ quan thất phẩm một bước trở thành tuần phủ.

Có thể nói là một người được phúc, cả nhà hưởng lộc.

Ta cũng dẫn đầu hậu cung tiết kiệm ăn mặc, phần lớn số bạc tiết kiệm được đều đưa cho Vạn Chiêu.

Xem như ta đang làm việc tốt cho bách tính.

Mặc khác, cộng thêm kho bạc của ta, bí mật gửi cho Ôn Thù và phụ thân.

Để họ thay ta phân phát cho dân chúng.

Vạn Chiêu lại ôm ta, khen ngợi đầy giả dối:

“Đàn nhi, trẫm thay mặt bách tính cảm ơn nàng.”

Ta nhẹ nhàng tựa vào lòng Vạn Chiêu, giọng mềm mại: 

“Hoàng thượng là vạn dân chi chủ, cũng là phu quân của thiếp, chia sẻ lo lắng cho quân vương là việc của Văn Đàn.”

Tay Vạn Chiêu ôm ta không yên, di chuyển xuống dưới.

Ta cảm thấy buồn nôn, nhưng không thể không tỏ vẻ thuận theo.

May mà Diêu Sương Tuyết đến kịp.

Vạn Chiêu thấy Diêu Sương Tuyết, lập tức buông ta ra, giả vờ ho hai tiếng.

Diêu Sương Tuyết vừa thấy ta liền muốn hành đại lễ, ta vội vàng đỡ nàng dậy.

“Tỷ tỷ cứu vạn dân khỏi cảnh khốn cùng, là tấm gương cho Tuyết nhi, Tuyết nhi thay mặt bách tính cảm ơn tỷ tỷ.”

Ta cười lạnh trong lòng.

Quân cờ được ta nuôi dưỡng kỹ lưỡng, hưởng thụ cuộc sống xa hoa, tưởng rằng đã có được quyền lực tối cao liền muốn thoát khỏi sự kiểm soát của ta.

Ta không muốn dây dưa với nàng nhiều, bây giờ chưa phải lúc lật bài ngửa.

Nhưng ta vẫn đánh giá thấp sự hèn hạ của Vạn Chiêu.

Ta tưởng rằng trong việc cứu nạn, ta và Vạn Chiêu có cùng mục đích.

An ủi dân di cư, dập tắt cơn giận dữ.

Nhưng khi khâm sai đại thần chém đầu thủ lĩnh dân di cư ngay tại chỗ, mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Một tiểu quan thất phẩm, không hiểu gì về việc an ủi, chỉ biết tỏ ra mạnh mẽ phô trương.

Nghe nói phụ thân của Diêu Sương Tuyết vừa đến nơi, đã bị tri phủ địa phương mua chuộc bằng hai vạn lượng bạc.

Trong phủ tri phủ, ca múa tưng bừng, hoa tươi rực rỡ.

Ngoài phủ tri phủ, dân di cư đầy rẫy, đường phố đầy xác chết vì lạnh.

Những dân di cư này nghĩ rằng khâm sai đại thần được triều đình phái đến để hòa giải và an ủi,

Nên mới chịu buông vũ khí mà đàm phán.

Nhưng khâm sai đại thần lại chém đầu thủ lĩnh của họ.

Hàng vạn dân di cư càng thêm phẫn nộ, một số thường dân cũng gia nhập.

Dưới danh nghĩa “Phản Vạn chính thiên hạ”.

Dần dần tiến về kinh thành.

Ta trong hậu cung viết hết lá thư này đến lá thư khác, sắp xếp và bố trí chi tiết mọi thứ.

Ban đầu tưởng có thể từ từ tính toán, nhưng sự việc này khiến ta nhận ra.

Chỉ cần Vạn Chiêu còn làm hoàng đế một ngày, bách tính sẽ không có ngày nào yên ổn.

Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, đạo lý đơn giản như vậy, Vạn Chiêu đã sớm quên mất.

13.

Trong Thái Cực Điện, lò sưởi nóng hầm hập, Vạn Chiêu có chút tâm tư không đặt đúng chỗ. Ngay cả Diêu Sương Tuyết bên cạnh hắn cũng không mấy để ý.

Hắn đang nghĩ cách xử lý Diêu Khải Tùng.

Những tấu chương xin xử tử Diêu Khải Tùng để xoa dịu lòng dân chất đầy như tuyết trên án thư.

Hắn cũng biết, muốn an ủi dân di cư, sự chân thành nhất là giết Diêu Khải Tùng.

Nhưng Diêu Khải Tùng lại là phụ thân của người nữ nhân mà hắn yêu nhất.

Điều này khiến cho Vạn Chiêu lâm vào tình thế khó xử.

Đến khi cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay.

Vạn Chiêu mới tỉnh lại, nhìn thấy Diêu Sương Tuyết khóc đến không thành tiếng bên cạnh.

Tưởng rằng Diêu Sương Tuyết sẽ cầu xin cho phụ thân mình.

Nhưng nàng chỉ khóc, ánh mắt buồn bã nói: 

“Tuyết nhi không muốn thấy A Chiêu khó xử, vì vậy A Chiêu, nên làm gì thì cứ làm đi.

Tuyết nhi không hối hận, cũng không oán trách.”

Một câu nói làm lòng hắn dậy sóng.

Vạn Chiêu ôm chặt Diêu Sương Tuyết đang khóc nức nở, nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt lăn dài của nàng.

Diêu Sương Tuyết tựa đầu vào vai hắn, để mặc cho nước mắt làm ướt long bào.

Người nữ nhân này không giống bất kỳ người nữ nhân nào hắn từng gặp.

Mềm mại nhưng không cứng nhắc, quyến rũ nhưng không phóng đãng.

Không có sự kiêu ngạo sắc sảo của quý nữ thế gia, cũng không có sự rụt rè e ngại của nữ tử nhà thường dân.

Mọi thứ trên người nàng đều vừa vặn đúng mức.

Bây giờ, vì danh tiếng của hắn, nàng thà hy sinh phụ thân của mình.

Nàng quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

Sao hắn có thể nhẫn tâm làm tổn thương nàng và gia đình nàng được?

Vạn Chiêu không màng đến sự phản đối của các đại thần, không chỉ triệu hồi Diêu Khải Tùng về Kinh thành.

Hắn thậm chí còn bịa chuyện, nói rằng Diêu Khải Tùng gan dạ không sợ nguy hiểm, dám chém đầu kẻ phản loạn.

Là đại công thần của triều đình, phong cho Diêu Khải Tùng làm một quận hầu.

Hiện tại đội ngũ dân di cư ngày càng lớn mạnh, đã hình thành một thế lực không nhỏ.

Lại bị việc Vạn Chiêu phong hầu cho Diêu Khải Tùng khuấy động, khiến lòng dân sôi sục.

Bách tính đều trong tình trạng phẫn nộ.

Trong tình thế này, ai đi dẹp loạn cũng sẽ là kẻ chịu tội thay.

Người sáng suốt đều biết, đây là một công việc khổ sai chịu tội thay.

Không may, công việc này cuối cùng bị Vạn Chiêu giao cho phụ thân ta.

Phụ thân ta là nhân vật kiệt xuất trong thế gia, là tộc trưởng đứng đầu gia tộc Lý.

Chức vị cao, danh tiếng tốt.

Để ông đi chịu tội thay, không ai hợp hơn.

Nếu không phải tiên đế chỉ sinh một đứa con trai, ngai vàng cũng không đến lượt kẻ như vậy.

Sau khi phụ thân ta nhậm chức, việc đầu tiên là chém hết huyện lệnh địa phương, mở kho phát lương thực.

Lập trại cứu trợ, ngày ngày phát cháo, việc gì cũng tự mình làm.

Lương thực không đủ, thì vay mượn từ các tỉnh lân cận.

Chỉ trong một tháng, đã dập tắt được nhiều sự phẫn nộ.

Sau khi đạt được một số thành tích, phụ thân ta thuận thế đề nghị đàm phán với lực lượng dân di cư còn đang phản kháng.

Lực lượng dân di cư đề xuất muốn đàm phán thì phụ thân ta phải đi một mình.

Phụ thân ta không chút do dự liền đồng ý.

Nhưng ông ấy đi lần đó, không bao giờ trở về từ doanh trại dân di cư nữa.

Thủ lĩnh mới nói rằng họ đã đàm phán rất tốt, sẽ đưa phụ thân ta ra ngoài.

Nhưng phụ thân ta như bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại dấu vết gì.