Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VĂN ĐÀN Chương 2 VĂN ĐÀN

Chương 2 VĂN ĐÀN

10:47 sáng – 01/08/2024

Điều ta muốn là trở thành rồng bay trên chín tầng trời.

Ta trước lấy lòng Vạn Chiêu, sau lại lấy lòng ái phi của hắn, Diêu Sương Tuyết.

Diêu Sương Tuyết thổi gió bên gối, ta từ quý phi một bước thành hoàng quý phi, sánh ngang với phó hậu.

Danh chính ngôn thuận trở thành người đứng đầu hậu cung.

Còn như Lư thị, kẻ ngu ngốc này, bị cấm túc mấy tháng vẫn chưa thấy rõ tình thế, thậm chí còn dám âm mưu dùng thuật vu cổ để hại ta.

May nhờ người hầu thân cận của ta, Tiểu Hiền, phát hiện có cung nữ lén lút ở ngoài điện.

Để tránh bứt dây động rừng, Tiểu Hiền không vạch trần, mà lập tức báo cho ta.

Ta nhìn búp bê vu cổ được đào lên từ luống hoa.

Toàn thân búp bê cắm đầy những cây kim bạc dài, trên trán dán một tấm bùa vàng, rõ ràng ghi sinh thần bát tự của Diêu Sương Tuyết.

Lật qua mặt sau còn thêu hai chữ: “Chết đi.”

Thị nữ, cung nữ quỳ đầy dưới đất, không dám thở mạnh, sợ chọc vào cơn giận của ta.

Vu cổ đồng nghĩa với tội mưu phản, đáng tội chu di cửu tộc.

Cung nữ bị bắt quỳ run rẩy trên đất, dường như nàng ta đã biết mình cách cái chết không còn xa nữa.

Tiểu Hiền một tay đỡ ta, một tay chỉ vào cung nữ mà lớn tiếng: 

“Đồ ăn cháo đá bát, nương nương nhân từ như thần tiên, chưa từng trách mắng nô tỳ, lại nuôi ra một kẻ lòng lang dạ sói như ngươi!

Ngươi có xứng với nương nương không!”

Tiểu Hiền nói đúng.

Ta luôn hào phóng, cung đình ai cũng biết, ở Phù Dao Cung làm việc là chỗ béo bở nhất.

Chẳng cần nói đến vàng ngọc, ngay cả bảo vật từ hải ngoại, ta cũng không tiếc thưởng.

Thiên hạ ai cũng vì lợi mà đến, không ai không yêu mến ngân lượng.

Đây là cung nữ tam đẳng của ta, coi như đại diện cho thể diện của ta.

Nhưng trong mắt ta, bây giờ nàng ta đã là một người chết.

Ta chỉ cần nhìn Tiểu Hiền, nàng đã hiểu cần làm gì.

Phải biết rằng, trong cung điện mái đỏ ngói xanh này, điều không thiếu nhất chính là mạng người.

Để một cung nữ nhỏ biến mất không tiếng động trong cung điện này.

Với ta, một Hoàng phi cao quý, quả là việc đơn giản như ăn cơm.

Ta cho ám vệ tinh thông thuật dịch dung giả trang thành cung nữ kia, truyền tin cho Lư thị rằng mọi thứ đã sẵn sàng.

Tuy nhiên, ta không để cho Lư thị có nhiều thời gian phản ứng.

Hiện tại ta là Hoàng Quý phi, Lư thị chỉ là chính nhị phẩm phi.

Phải cùng các tần phi khác, ngày ngày đến Phù Dao Cung thỉnh an.

Nhưng ta luôn khoan dung, từ khi vừa lên làm Hoàng Quý phi đã cho phép họ ba ngày mới đến một lần.

Dù vậy, Lư thị lần nào cũng đến muộn.

Lần này cũng vậy, Lư thị vẫn đến trễ, vừa vào cửa đã ngáp một cái, hành lễ cũng qua loa.

Những điều này ta không để bụng, vẫn mỉm cười gọi nàng đứng lên.

Sau khi an tọa, Lư thị mới nhận ra Diêu Sương Tuyết, người xưa nay chưa từng đến thỉnh an, hôm nay cũng phá lệ đến.

“Ô, hôm nay là ngày gì mà lại thổi cả Diêu muội muội đến.”

Lư thị cất lời châm chọc, ngầm chỉ Diêu Sương Tuyết xuất thân hèn mọn, không biết lễ nghĩa.

Diêu Sương Tuyết như không nghe thấy lời mỉa mai của Lư thị, mỉm cười ngọt ngào, đứng dậy hành lễ với nàng ta.

“Lư tỷ tỷ, chúc tỷ an khang.”

Diêu Sương Tuyết thức thời nhưng không được Lư thị đối xử tốt, Lư thị lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý tới nàng.

Một lúc sau, bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.

Diêu Sương Tuyết cắn môi dưới, như đã quyết định điều gì, nâng chén trà, quỳ xuống dưới chân Lư thị.

“Từ lâu đã nghe nói Lư tỷ là quý nữ đứng đầu trong kinh thành, Tuyết nhi từ lâu đã ngưỡng mộ.

Tuyết nhi miệng vụng, không hiểu lễ nghi, trước đây có chỗ nào thất lễ với tỷ tỷ, xin Lư tỷ bao dung.”

Diêu Sương Tuyết nâng chén trà qua đầu: “Hôm nay nhân cơ hội này, Sương nhi xin tạ lỗi với Lư tỷ.”

Lư thị vờ như không nghe thấy lời Diêu Sương Tuyết, tiếp tục chăm sóc móng tay đã tô son phượng tiên hoa của mình.

Nàng ta một chút cũng không để ý thấy bên ngoài cửa cung đang có vạt áo vàng rực ẩn hiện.

Ta đúng lúc chen vào, cười nói: “Lư tỷ tỷ, mau đừng mơ màng nữa, Diêu muội muội đang quỳ dâng trà cho tỷ kìa.”

Lư thị lúc này mới giả vờ như phản ứng, kêu lên một tiếng: 

“Diêu muội muội đang làm gì vậy?

Mau đứng dậy đi, muội là bảo bối của hoàng thượng, chén trà này bản cung không dám nhận.”

Lư thị không nhận chén trà, mặc kệ Diêu Sương Tuyết nâng lên, tiếp tục châm chọc:

“Nhưng đi cũng phải nói lại, muội muội cũng có điểm hơn người, hoàng thượng vì muội mà không màn tới tam cung lục viện, đến cả chính sự cũng lơ là.

Khả năng quyến rũ người như vậy, muội phải dạy tỷ tỷ một chút.”

Diêu Sương Tuyết ngước nhìn ánh mắt kiêu ngạo của Lư phi, nước mắt lập tức trào ra:

“Tỷ tỷ, tất cả là lỗi của Tuyết nhi, tỷ tỷ đừng để tức giận hại đến thân thể, xin tỷ uống trà để giải tỏa.”

Sự nhún nhường của Diêu Sương Tuyết đã làm thỏa mãn lòng tự tôn của Lư thị, nàng ta tiếp tục kiêu ngạo nói:

“Ngươi nhận ra lỗi lầm là tốt, loài hoa dại mọc trong khe núi, mãi mãi không thể so sánh với hoa mẫu đơn cao quý.

Ngươi đừng nghĩ rằng mình có được chút ân sủng thì có thể bay lên đầu cành, sau lưng bản cung có Lư thị Phạm Dương chống đỡ, nói chi đến ngươi, một quý phi nhỏ nhoi.”

Nói đến đây, Lư thị liếc xéo ta, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngay cả hoàng quý phi ta cũng có thể dễ dàng như giẫm chết một con kiến.”

Ta suýt bật cười, vội vàng ngăn lại.