Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHU QUÂN GHÉT BỎ TA THÔ TỤC, KHÔNG BẰNG MUỘI MUỘI THANH NHÃ THOÁT TỤC Chương 2 PHU QUÂN GHÉT BỎ TA THÔ TỤC, KHÔNG BẰNG MUỘI MUỘI THANH NHÃ THOÁT TỤC

Chương 2 PHU QUÂN GHÉT BỎ TA THÔ TỤC, KHÔNG BẰNG MUỘI MUỘI THANH NHÃ THOÁT TỤC

7:12 chiều – 28/07/2024

4

Trong yến tiệc, vì gia đình ta ít người, nên nam nhân và nữ nhân không phân bàn.

Thẩm Diễn thỉnh thoảng lại nhìn Phùng Thiến, mắt tràn đầy tình ý.

Phùng Thiến mặt đỏ bừng, viện cớ không khỏe liền rời tiệc.

Mẫu thân thấy vậy, vừa thương xót ta, vừa tự trách bản thân mình.

Ta sao có thể để mẫu thân đau lòng.

“Mẫu thân, nay con đã khỏe mạnh, đó là phúc. Con nghĩ làm người phải biết đủ, không nên tham lam quá.”

Đúng vậy, trời đã cho ta cơ hội làm lại, ta phải biết trân trọng.

Ngày tháng còn dài, từ từ mà tính, sẽ có cách thôi.

Từ phòng mẫu thân bước ra ta vốn định về phòng mình nghỉ ngơi chút.

Nhưng không ngờ vừa quẹo góc, ta đã thấy dưới giàn hoa tường vi, phu quân ta đang kéo tay Phùng Thiến.

“Thiến nhi, trời cao cuối cùng cũng nghe thấy tâm nguyện của ta, cho ta quay lại từ đầu. Kiếp này chúng ta sẽ không còn gì nuối tiếc nữa.”

Thẩm Diễn mặt đầy kích động, tiến tới ôm Phùng Thiến, hôn lên tóc nàng.

Phùng Thiến kinh hãi vùng vẫy thoát ra, “chát” một cái tát Thẩm Diễn.

“Thiến nhi, nàng sao vậy? Nàng chẳng phải nói nuối tiếc lớn nhất là không gặp được ta sớm hơn sao? Nay ta đến tìm nàng, sao nàng lại không để ý đến ta? Có phải là do Trình Dung Dung uy hiếp nàng không?”

Thẩm Diễn không tin nổi mà nhìn Phùng Thiến.

“Ngươi đang nói bậy gì vậy? Ngươi bị điên rồi phải không? Ngươi là tỷ phu của ta, ngươi muốn ta làm sao để ý đến ngươi?”

Phùng Thiến xấu hổ giận dữ mắng: 

“Ngươi cũng không nhìn xem ngươi là cái gì, chỉ có cái đồ bệnh hoạn Trình Dung Dung mới để mắt đến ngươi!”

Phùng Thiến khinh bỉ lườm hắn một cái, phun một bãi nước bọt sau đó liền phẩy tay rời đi, như tránh ôn dịch mà bước nhanh.

Thẩm Diễn một hồi lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần.

“Sao có thể như vậy… Thiến nhi rõ ràng là người hiểu biết nhất, nàng rõ ràng hận không gặp ta sớm hơn, sao giờ lại đối xử với ta như vậy? Thiến nhi, nàng đợi đi, ta sẽ khiến nàng thích ta.”

Thì ra, Thẩm Diễn, ngươi cũng quay lại?

Hắn hồn bay phách lạc đi ra khỏi giàn hoa tường vi, ngẩng đầu liền thấy ta đứng ở góc.

“Là ngươi đúng không? Trình Dung Dung, là ngươi ghen tỵ với Thiến nhi, ép nàng rời xa ta, đúng không?”

Phùng Thiến nói đúng, kẻ này đúng là bị điên rồi, nếu không thì tại sao hắn theo đuổi Phùng Thiến không thành lại đổ lỗi cho ta.

Huống chi, kiếp này ta còn hận không thể để chúng gian phu dâm phụ gắn chặt với nhau.

Nực cười, ta làm sao lại đi ghen tỵ với Phùng Thiến chứ?

Ta liền đáp lại lời hắn:

“Dựa vào ngươi, ngươi nghĩ mình xứng à?”

5

Mặt Thẩm Diễn lập tức tái nhợt, giận dữ chỉ vào ta.

“Trình Dung Dung, ta không xứng thì cớ gì ngươi còn muốn gả cho ta? Rồi sẽ có ngày ngươi sẽ phải hối hận vì hành động hôm nay của mình.”

Hắn nói đúng được nửa câu, ta quả thật hối hận, hối hận vì kiếp trước sao lại mù quáng mà yêu con sói mắt trắng này.

“Nếu chàng và Phùng muội muội thật lòng yêu nhau, ta và chàng sẽ đến quan phủ hòa ly, ta sẽ nhường lại vị trí của mình cho muội ấy.”

Thẩm Diễn mặt tối sầm, nhưng vẫn nắm chặt tay ta không buông.

“Ngươi đã hại ta, lại muốn phủi tay đi dễ dàng như vậy sao, đâu có chuyện dễ dàng như thế.”

Hắn chính là kẻ ích kỷ như vậy.

Vừa muốn tiền bạc trong tay ta vừa muốn cưới Phùng Thiến làm nương tử.

Những ngày sau đó, Thẩm Diễn đêm nào cũng nghỉ ngơi trong thư phòng, mỗi ngày đi sớm về muộn.

Mẫu thân hắn liền trách mắng ta:

“Người ta nói lấy thê tử phải lấy người hiền đức, ngươi thì hay rồi, trước khi lấy ngươi, A Diễn nhà ta ngày ngày khổ luyện chuẩn bị thi cử, lấy ngươi về rồi nó như biến thành người khác, ngày nào cũng ra ngoài tiêu tiền. Đều là do ngươi, cái đồ sao chổi, còn không mau đi chùa cầu khấn.”

Thẩm Diễn có bị điên hay không, ta là người rõ nhất.

Nhưng đề nghị của mẫu thân hắn cũng hay.

Chọn ngày tốt, ta gọi Phùng Thiến đi cùng ta tới chùa Đại Giác.

Chùa Đại Giác là quốc tự, nghe nói cầu nguyện và giải hạn rất linh nghiệm.

Phùng Thiến vẻ mặt thành kính quỳ trước Phật, khuôn mặt hồng hào, thật là đẹp. Nàng nhẹ nhàng rút một quẻ, vội vàng đưa cho sư thầy xem.

Ta cũng chậm rãi rút một quẻ, khi giải quẻ sư thầy hỏi ta cầu gì, ta đáp cầu gia đạo.

“Nữ thí chủ cầu nhân được nhân, gia đình sau này nhất định sẽ thăng quan tiến chức, phú quý vô cùng.”

Ta nghe sư thầy khen Thẩm Diễn đến tận trời, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.

Xem ra ngân lượng thật là thứ tốt, đến ý của Phật cũng có thể thay đổi.

Phùng Thiến nghe vậy, mắt lấp lánh, nhìn ta ngưỡng mộ vô cùng.

“Xem ra tỷ phu tương lai sẽ có tiền đồ rộng lớn, tỷ tỷ thật có phúc.”

“Muội muội cầu gì đấy?”

Phùng Thiến né tránh câu hỏi của ta, liền chuyển hướng sang chuyện khác.

Vì hiếm hoi lắm mới được ra ngoài, nên khi nghe nói sau núi chùa Đại Giác có cảnh đẹp, ta liền nảy sinh hứng thú dạo chơi, nhưng Phùng Thiến nói mệt nên ở lại chùa.

Ta vừa đi vừa quan sát, không biết đã đi xa bao nhiêu, càng đi vào sâu rừng càng xanh tươi, giữa núi non yên tĩnh chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu.

Phải chăng không phải nơi này?

Ta đang thất vọng định quay lại, thì nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt.

Lần theo tiếng kêu, ta nhìn thấy một cái bẫy của thợ săn.

Trong bẫy có một nam tử nằm đó, toàn thân đầy máu, thoi thóp.

Ta tìm dây leo, cẩn thận đến gần nam tử ấy.

Ta vén tóc rối trên mặt hắn, liền hiện ra một khuôn mặt góc cạnh như điêu khắc, mày dài, mũi cao, thật là một chàng trai tuấn tú.

Dù hắn mặc y phục dạ hành, nhưng y phục bên trong lại bằng chất liệu cao quý, được làm rất tinh xảo, rõ ràng không phải người bình thường.

Người này đúng là người ta cần tìm, tuy ta không đành lòng thấy chết mà không cứu, nhưng ta cũng không muốn gây họa vào thân.

Khi ta còn đang do dự phải làm sao để cứu hắn, mà không gây họa cho bản thân ta thì hắn đột nhiên mở mắt, nắm chặt lấy cổ tay ta. Đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước, nhìn ta một cách bí ẩn và quyến rũ.

“Ta, ta sẽ tìm người cứu ngươi?”

Ta hoảng hốt quay đầu. Đây là một người nam nhân nguy hiểm, ta phải nhanh chóng rời đi.

Nhưng nam tử ấy vẫn kiên quyết nắm lấy cổ tay ta, không hề buông.

Không còn cách nào, ta đành kéo hắn đến cổng chùa.

Nhìn lại y phục bẩn và nhăn nhúm của mình, ta nghiến răng gượng cười:

“Nhớ kỹ, là ta cứu mạng ngươi, sau này nhớ trả ơn!”

Thương nhân đâu thể làm ăn lỗ vốn, ta ngắm nghía ngọc bội nam tử đưa cho ta, sáng bóng và tinh xảo.

Thật may mắn, hôm nay vận số của ta thật tốt.

Không có gì bất ngờ, người ta cứu chính là Thái tử.

Trên đường về, Phùng Thiến thăm dò hỏi ta: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại thay y phục?”

Ta không trả lời, nàng lại nói: “Tỷ phu đối xử với tỷ thế nào?”

“Diễn Lang đối xử với ta rất tốt, hắn đang dồn tâm học hành, chuẩn bị thi cử.”

Ta giả bộ ngượng ngùng, khen Thẩm Diễn không ngớt lời.

Điều đó khiến ta suýt chút nữa nôn mửa.

“Tỷ tỷ, tỷ tin lời giải quẻ hôm nay chứ, tỷ thật tin tỷ phu sẽ làm quan?”

Ta kiên quyết, kiếp trước Thẩm Diễn đúng là làm quan, còn kiếp này, có ta ở đây, chắc không dễ dàng cho hắn rồi.

“Diễn Lang tài trí nhanh nhạy, chỉ thiếu một cơ hội, ngày kia thi hội, hắn nhất định sẽ đoạt giải.”

Phùng Thiến có vẻ đang suy nghĩ, nên không nói gì thêm.

Ta vén rèm nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy một chiếc xe ngựa đi ngang qua, gió thổi tung rèm, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng.

Hắn nhìn thẳng vào ta, ta vội vàng núp sau rèm, đó là nam tử ta đã cứu chiều nay.