Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHU QUÂN GHÉT BỎ TA THÔ TỤC, KHÔNG BẰNG MUỘI MUỘI THANH NHÃ THOÁT TỤC Chương 1 PHU QUÂN GHÉT BỎ TA THÔ TỤC, KHÔNG BẰNG MUỘI MUỘI THANH NHÃ THOÁT TỤC

Chương 1 PHU QUÂN GHÉT BỎ TA THÔ TỤC, KHÔNG BẰNG MUỘI MUỘI THANH NHÃ THOÁT TỤC

7:11 chiều – 28/07/2024

Phu quân chê ta là đồ thô tục, chẳng bằng một góc của vị muội muội thanh nhã, thoát tục của ta.

Nếu đã như vậy, ta sẽ sắp xếp cho chàng lấy một người càng thô tục hơn ta.

Mặc kệ cho chàng có quỳ trước cửa phủ, khóc lóc cầu xin ta quay lại thì ta vẫn không đoái hoài đến.

Bởi vì, ta đã có lựa chọn tốt hơn cho mình rồi.

1

Bên ngoài yến tiệc, tiếng rượu cùng tiếng chúc mừng náo nhiệt vang lên không ngừng.

Còn ta thì nằm trên giường gỗ.

Đã nhiều ngày ta không có đến một hạt cơm vào bụng, khiến bụng ta đau rát vô cùng.

Ta nghĩ chắc mình không còn sống được bao lâu nữa.

Đột nhiên cửa phòng ta bị mở ra, một nữ nhân mặc y phục trắng, miệng mỉm cười bước vào.

“Tỷ tỷ, nhi tử ta đỗ trạng nguyên, không bao lâu nữa ta sẽ được phong tước vị. Tỷ nằm nửa sống nửa chết chiếm vị trí phu nhân thế này, thật là không biết điều.”

Người đang nói là Phùng Thiến, nhi nữ của bằng hữu mẫu thân ta, từng được ta coi như muội muội.

Nàng mất phu quân không nơi nương tựa, được ta cưu mang.

Nhưng nàng không biết ơn, thậm chí còn trèo lên giường phu quân ta.

“Diễn lang nói rằng bệnh của tỷ không còn cứu chữa được, thà chết sớm cho sớm đầu thai, để chúng ta thành toàn, ta còn có thể cho tỷ một chiếc quan tài mỏng.”

“Cút.”

Ta yếu ớt chỉ có thể bất lực trừng mắt nhìn nàng.

“Thật không biết điều, hạ nhân đâu chôn sống ả ta đi.”

Ta bị ném vào hố đất, ngực dần dần bị đè nén, dần dần không thở nổi.

“Thẩm Diễn, Phùng Thiến, ta hận các ngươi, các ngươi sẽ không được chết tử tế!”

Đau quá, ta không thể khống chế được sự giãy giụa, trong bóng tối ta cảm thấy mình hình như đã đá vào thứ gì đó.

Hô hấp tức thì thoải mái hơn nhiều.

Ta mở mắt.

Trước mắt ta là một căn phòng đỏ rực.

2

Trên đất truyền đến tiếng rên rỉ, ta quay đầu nhìn, chỉ thấy Thẩm Diễn đang cúi người rên rỉ, dường như đã bị đá vào chỗ không nên đá.

Ta bất ngờ thốt lên: “Ngươi?”

Thẩm Diễn đột nhiên quay lại, nhìn ta một cách âm u, ánh mắt hắn sắc lạnh khiến người ta nhìn thấy phải khiếp sợ.

Hắn chỉnh lại y phục cưới lộn xộn của mình, hừ lạnh một tiếng rồi đạp cửa bỏ đi.

Ta yên lặng cuộn mình trong chăn, chìm vào suy tư.

Ta đã trọng sinh, trọng sinh về đêm động phòng hoa chúc với Thẩm Diễn.

Kiếp trước do ta bệnh tình nguy kịch, các danh y trong kinh thành đều lắc đầu than thở khi thấy ta, dặn dò mẫu thân sớm chuẩn bị hậu sự cho ta.

Mẫu thân vì không nỡ để ta chết yểu khi còn trẻ nên nghe lời của đạo bà, tìm người thành thân với ta để xua đi điềm xấu.

Dù ta đã bất tỉnh nhân sự, nhưng trong lòng mẫu thân, ta vẫn là nhi nữ bảo bối của bà.

Bà không nỡ tùy tiện chọn một người làm ta tủi thân, nên lựa chọn rất kỹ càng. 

Cuối cùng chọn một thư sinh dung mạo xuất sắc, tài học hơn người làm phu quân ta.

Hắn chính là Thẩm Diễn, phu quân sau này của ta, vì gia cảnh khó khăn, hắn bất đắc dĩ phải đồng ý lời cầu xin của mẫu thân mà thành thân với ta.

Sau đó, sức khỏe của ta dần dần hồi phục.

Dù có phải nhờ việc xua điềm xấu hay không, ta vẫn từ tận đáy lòng biết ơn hắn.

Huống hồ hắn dung mạo như ngọc, văn tài phi phàm, rất nhanh ta đã yêu hắn đến không thể rời xa.

Ta hết lòng chăm sóc hắn, hiếu kính mẫu thân hắn.

Vì sợ người ta nói hắn dùng của hồi môn của thê tử, ăn bám nhà thê tử, ta lặng lẽ đổi của hồi môn thành điền sản đứng tên hắn.

Ta quản lý gia đình gọn gàng ngăn nắp, giúp hắn thăng tiến, trở thành tể tướng.

Nhưng hắn lại lăn lộn cùng Phùng Thiến, người góa phụ đang ở nhờ nhà ta.

Thẩm Diễn luôn khen ngợi Phùng Thiến là người hiểu biết, thanh nhã, còn đối với ta luôn lạnh nhạt, nói ta thô tục suốt ngày chỉ biết đến ngân lượng.

Phùng Thiến dựa vào sủng ái mà kiêu ngạo, sống xa hoa.

Gà hầm nàng ăn không được có dầu, cài trâm không được làm bằng vàng bạc mà phải là ngọc thượng hạng, lụa là gấm vóc đều phải là loại tốt nhất.

Cuối cùng, bọn họ phu thê ân ái, sinh ra ba người nhi tử, đại nhi tử thi đỗ trạng nguyên, Phùng Thiến liền được phong tước vị.

Còn ta, không còn giá trị lợi dụng, bị hắt hủi ở hậu viện lạnh lẽo, không chăn, không thuốc, không được cho ăn, cô độc bị bọn họ chôn sống.

Có lẽ trời cao thương xót, cho ta một lần nữa làm lại từ đầu.

Ta sao có thể bỏ qua cho bọn họ được.

3

Ta trở mình rồi an nhiên đi vào giấc ngủ, đêm động phòng hoa chúc độc thủ phòng không cũng chẳng có gì là không tốt.

Ba ngày sau, ta trở về nhà mẫu thân, vốn tưởng rằng Thẩm Diễn sẽ như kiếp trước bày mặt lạnh không chịu đi cùng ta.

Ai ngờ sáng sớm hắn đã chỉnh tề đứng đợi trước cửa, cả người tràn đầy sinh khí, thần thái sáng lạn.

Trên đường đi, hắn trầm tư, ta cúi đầu, không ai nói với nhau lời nào.

Tại cổng nhà, mẫu thân ta dẫn theo hạ nhân đã đợi ta từ lâu. Ta vừa xuống xe ngựa, mẫu thân đã vội vàng ôm chầm lấy ta.

Giờ đây, nhà họ Trình rộng lớn chỉ còn ta và mẫu thân là chủ nhân.

Kiếp trước, mẫu thân luôn cảm thấy tội lỗi với ta. 

Bà nghĩ vì quyết định sai lầm của mình mà khiến ta phải chịu uất ức, chịu khổ bởi Thẩm Diễn và Phùng Thiến, vì thế nên trẻ tuổi bà đã qua đời.

Ta lần nữa gặp lại mẫu thân, thấy bà dung nhan rạng rỡ, ta không khỏi xúc động, tiến tới ôm chầm lấy bà.

Mẫu thân cũng ôm chặt ta, nước mắt lưng tròng.

“Bác Trình, tỷ tỷ nay đã khỏe mạnh, người nên vui mừng mới phải. Tỷ tỷ, có đúng vậy không?”

Bên cạnh vang lên một giọng nói dịu dàng.

Ta ngước mắt nhìn, một nữ tử dung nhan kiều diễm, thân hình yểu điệu đang mỉm cười nhìn ta.

Gió nhẹ thổi qua, nàng như đóa sen vươn mình, không lời nào tả xiết sự thanh nhã.

Nàng là Phùng Thiến, nhi nữ của bằng hữu mẫu thân ta.

Vì nhà cửa sa sút, mẫu thân nàng mất sớm, phụ thân nàng lại tái hôn, cho nên nàng phải đến nương nhờ mẫu thân ta để có thể tìm một gia đình tốt.

Ta nhìn thoáng qua Thẩm Diễn, thấy hắn đang nhìn chằm chằm Phùng Thiến, gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng.