Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NHÂN TÌNH THẾ THÁI Chương 4 NHÂN TÌNH THẾ THÁI

Chương 4 NHÂN TÌNH THẾ THÁI

12:43 chiều – 28/07/2024

8

Giang Ngọc đỏ bừng mặt, xông qua đám người, giận dữ hỏi: “Nàng đến đây làm gì?”

Trần Uyển Uyển bị hắnhét làm cho ấm ức, nhỏ giọng trả lời: “Ta biết tỷ tỷ giận, trách ta cướp mất chàng, nên đến nhận tội.”

Nàng ta vuốt ve bụng mình, ngước mắt nhìn Giang Ngọc nói: “Hơn nữa, phu quân, ta đã một tháng không có kinh nguyệt, đại phu nói có thể ta đã…”

Khuôn mặt nàng ta ửng đỏ, vô cùng thẹn thùng.

Cơn giận của Giang Ngọc tan biến một nửa ngay lập tức.

Ánh mắt của cha mẹ Giang Ngọc liền dừng lại ở bụng Trần Uyển Uyển, sự thương cảm dành cho ta dần biến mất.

Giang Ngọc thích trẻ con, ta trước đây bị thương khi rơi xuống nước, thể chất yếu, không thích hợp để mang thai, hắn nói rằng hắn không thích trẻ con.

Bây giờ có con của riêng mình, trong lòng hắn hẳn là rất vui mừng.

Cha ta tức giận đến run tay, ho khan vài tiếng, không ngừng lại được, mẹ ta lo lắng vỗ lưng cha.

Cha ta giơ tay chỉ vào Giang Ngọc: “Cút… mang theo con hồ ly tinh này cút đi, con gái ta ta nuôi được.”

Mặt Trần Uyển Uyển biến sắc: “Ông dám chửi ta?”

“Im miệng!”

Nàng ta bị Giang Ngọc quát, dù im lặng nhưng vẫn bất bình.

Giang Ngọc nhìn chúng ta: “Nhạc phụ nhạc mẫu, con sẽ…”

Tiếng bước chân vững chãi cắt ngang lời hắn, một người đàn ông cao lớn trong bộ áo đen từ cửa bước vào, theo sau là người mang lễ vật.

Hắn ta không nhìn ai, đi thẳng đến trước mặt cha ta: “Bá phụ, con mới về kinh vài ngày trước, công việc quân doanh bận rộn, không thể đến thăm ngay, hôm nay đến tạ lỗi.”

Hắn ta cúi chào cha mẹ ta, rồi gật đầu với ta: “Miểu Như muội.”

Ta nhìn khuôn mặt cương nghị trước mắt, không quen biết, nhưng hắn ta biết tên ta, còn gọi ta là “Miểu Như muội”.

Cha ta ngẩn ra một chút, chợt nhớ: “Thiếu Du, con về kinh rồi à?”

Ta nhớ ra hắn ta là ai, là Lương Thiếu Du, người ít nói nhất trong trường học.

Lương Thiếu Du rất kính trọng cha ta: “Dạ, hoàng thượng nhân từ, cho phép người trấn giữ biên cương năm năm được về nhà thăm, sau tết trở lại doanh trại.”

Hắn ta quay người ra ngoài, tay đặt lên cán kiếm bên hông, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn đám lính canh của Trần Uyển Uyển: “Bá phụ, nếu cần giúp, chỉ cần nói một tiếng.”

Ánh mắt Giang Ngọc dao động giữa ta và Lương Thiếu Du, hắn muốn bước tới, nhưng bị Trần Uyển Uyển kéo lại: “Phu quân, bụng ta đau.”

Ánh mắt cảnh giác của Giang Ngọc biến mất, thay vào đó là sự quan tâm, hắn ôm lấy vai Trần Uyển Uyển, trước tiếng kêu đau của nàng ta liền bế nàng ta lên.

Hành động tự nhiên, có lẽ trong tháng ta không ở phủ Giang, tình cảm của họ đã rất tốt.

Giang Ngọc vội vã rời đi, chỉ để lại lời “sẽ đến tạ lỗi sau”.

Trần Uyển Uyển nằm trên vai hắn, quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt đầy thách thức.

Cha mẹ Giang Ngọc không rõ là vì không còn mặt mũi để ở lại, hay là do còn nhớ đến điều gì khác, miệng nói sẽ dạy dỗ Giang Ngọc, nhưng lại chạy theo hắn ta ra ngoài.

Trong phủ hỗn loạn, cha ta thở dài: “Bị người ta cười nhạo thật không thể chịu nổi.”

Lương Thiếu Du đỡ tay cha ta đi về chính sảnh: “Cha con và bá phụ là bạn lâu năm, Thiếu Du không phải người ngoài.”

Cha ta lúc này lại cười: “Thằng nhóc này, từ khi vào quân đội đã trở nên khéo miệng rồi.”

Gương mặt nghiêm nghị của Lương Thiếu Du cũng nở nụ cười nhỏ, đỡ cha ta về chính sảnh ngồi xuống, cha ta vỗ ngực lấy hơi, mẹ ta ngồi ở một bên, người hầu rót trà.

Ta và Lương Thiếu Du ngồi ở hai bên, cha ta hỏi huynh ấy một số chuyện trong quân đội, Lương Thiếu Du kiên nhẫn trả lời từng câu, ánh mắt cha ta càng ngày càng hài lòng, còn có chút tiếc nuối.

Sau khi ta và Giang Ngọc thành hôn một năm, Lương Thiếu Du vào quân ngũ, ta chỉ nghe nói một lần, không để ý nhiều.

Giang Ngọc lại ăn dấm lâu, hỏi ta có lo lắng không.

Trong ký ức của ta, ta và Lương Thiếu Du ít tiếp xúc, cha huynh ấy là bạn của cha ta, từ nhỏ đã quen biết, gọi ta là Miểu Như muội, huynh ấy cao lớn từ nhỏ, ta đứng bên cạnh như con gà con, nhưng huynh ấy rất ít nói, luôn âm thầm làm việc.

Sau đó ta vì bị câm, bị đồng học lén lút bắt nạt, đẩy xuống nước, cha mẹ không cho ta đi học nữa, mời tiên sinh về dạy ở nhà.

Nghe nói Lương Thiếu Du sau đó bị đuổi khỏi trường, cha huynh ấy mời thầy võ về dạy, không mong huynh ấy có thành tựu về học vấn.

Lương Thiếu Du nói chuyện với cha ta không lâu, cha ta mệt mỏi, huynh ấy đứng dậy, chào cha: “Bá phụ hãy nghỉ ngơi, Thiếu Du xin phép về trước, sẽ ghé thăm sau.”

Cha ta cố giữ lại, nhưng Lương Thiếu Du từ chối khéo: “Nếu có việc cần Thiếu Du, xin bá phụ cứ gọi.”

Huynh ấy từ chối cha mẹ ta tiễn, cha ta liền phất tay với ta: “A Như tiễn Thiếu Du một đoạn.”

Ta và Lương Thiếu Du giữ khoảng cách một người, từ từ đi về phía cổng.

Đi một đoạn dài trong im lặng, huynh ấy đột nhiên hỏi: “Những năm qua, muội sống thế nào?”

Ta cười với huynh ấy, đơn giản ra hiệu: “Rất tốt.”

Ta chợt nhớ ra huynh ấy không phải người nhà, không hiểu ngôn ngữ cử chỉ, nhưng thấy huynh ấy khẽ mím môi.

“Tốt thì tốt.”

Huynh ấy lại hỏi: “Muội và Giang Ngọc…”

Chuyện của ta và Giang Ngọc đã trở thành đề tài bàn tán trong thành, ta không muốn quay lại nơi thị phi đó nữa.

Ta giơ tay: Sẽ hoà ly.

Huynh ấy gật đầu, vẻ nghiêm nghị trên mặt thoáng chốc dịu lại, có lẽ là ta nhìn nhầm.

Ta tiễn huynh ấy đến cổng, huynh ấy không để ta tiễn xa hơn: “Đến đây thôi, muội về đi.”

Ta ngập ngừng một chút, rồi gật đầu, đang định quay đi thì huynh ấy lên tiếng: “Miểu Như muội.”

Ta quay lại nhìn hyunh ấy.

“Nếu muội cần giúp đỡ, cứ tìm ta.”