Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ Chương 4 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

Chương 4 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

4:47 chiều – 24/07/2024

10

Tối đó, Hầu gia vẫn đến viện của ta.

Ta đọc sách dưới ánh đèn, hắn ngồi đối diện, ánh mắt lạnh như băng: “Chẳng kém cạnh Lục Quý nhân và Như phi tranh đấu trong cung, quả thật là lợi hại. Không ngờ Lục nhị tiểu thư mới thực sự là người thâm tàng bất lộ. Một cái phất tay, đã khiến Yên nhi ngay lập tức không còn chỗ dung thân.”

Ta đặt sách xuống, tự tay rót cho hắn một ly trà: “Chỉ là cố gắng sống sót thôi, Hầu gia quá khen rồi.”

“Nếu có thể, ta làm sao không muốn như Hầu gia, đường đường chính chính quỳ trước điện Dưỡng Tâm để cầu một điều mình mong muốn chứ? Nhưng di nương và muội muội của ta còn đang ở thôn trang dưỡng bệnh, có khỏi hay không, Hầu gia đoán xem ai là người quyết định?”

Hắn sững lại.

Sự thẳng thắn của ta khiến hắn không ngờ tới.

Thật ra, mọi chuyện ở Thượng Thư phủ, hắn chắc chắn đã điều tra rõ ràng. Sự thành thật và tự nguyện để lộ điểm yếu của ta là để hắn giảm bớt lòng phòng bị.

“Đều là vì giữ gìn danh dự mà thôi, cần gì phải đối đầu mà làm mất mặt nhau, để người ngoài có cơ hội lợi dụng chứ?”

“Hầu gia nên biết, nếu ta thực sự muốn hủy hoại Tô cô nương, đêm tân hôn ta đã nhân cơ hội xử lý nàng trước mặt mọi người rồi. Không chỉ mất hết thể diện, mà e rằng từ nay về sau trong Hầu phủ này nàng cũng không còn chỗ đứng. Nhưng ta đã không làm như thế.”

“Đó là món nợ đầu tiên Hầu gia thiếu ta.”

Ánh mắt hắn nhìn ta không còn lạnh lùng như trước.

“Yên nhi chỉ là quá lo lắng thôi, nàng đừng trách nàng ta.”

Ta bình thản đối diện: “Hầu gia cho ta danh dự và sự bảo vệ đáng có, ta dĩ nhiên không cần phải lấy người khác làm đệm để lập uy. Ta cũng sẽ không bắt nạt Yên nhi của ngài, không mưu tính hai đứa con của ngài, và… cũng không nhắm vào người trong lòng của ngài.”

Hắn sững người, ta lại vẫy tay, quay lưng đi: “Đêm đã khuya rồi, nghỉ ngơi thôi. Nếu Hầu gia không ngại, hay cùng ta ngủ chung một giường nhé?”

Hắn đứng bên giường hồi lâu, sau nhiều lần đấu tranh, cuối cùng cũng lên giường. Hắn quay lưng về phía ta, bắt đầu ngáy.

Ta đột ngột mở mắt, nhìn Chu Ưởng đứng như tượng dưới gốc cây, cười thầm trong lòng.

[Làm tổn thương ta không thành, còn đưa Hầu gia đến bên giường ta, đau lòng lắm phải không?]

[Những nỗi đau này là những gì ngươi đáng phải chịu, vả lại sau này sẽ còn hàng ngàn hàng vạn lần đau đớn hơn nữa đang chờ đợi ngươi.]

11

Quả nhiên, Tô Yên không phải là kiểu người chịu nhẫn nhịn, đêm đó nàng ta đã đốt lửa trong viện của thế tử.

Vân Trinh khoác áo ngoài, vội vã rời đi.

“Hầu gia hiếm khi đến chính viện, nay lại xảy ra chuyện lớn thế này, thật là xui xẻo.”

Truyện đăng tại page Bơ không Cần đường và web truyennhabo.net !

Ta cong cong khoé miệng, vốn là nhằm vào ta mà, dĩ nhiên là xui xẻo rồi.

“Tiểu Viên Tử, tắt đèn, đi xem thế tử.”

Nói rồi, ta lén nhét con dao dưới gối vào tay nàng.

Nàng kinh ngạc, nhưng khi ta ra hiệu im lặng, nàng liền hiểu và gật đầu.

Khi ta cùng nhũ mẫu chạy đến viện của thế tử Vân Lâm Phong, thì thấy cậu bé bị khói hun cho đen mặt, đang ngồi trên bậc thềm dưới hành lang, nhìn ngọn lửa bùng cháy khắp trời, không biết đang nghĩ gì.

Cậu luôn tính toán kỹ lưỡng, biết rằng ta không có ác ý với cậu, thậm chí còn là con dao tốt để trừ khử Tô Yên, nên chủ động tránh né sự sắc bén của ta.

Ta thích đôi mắt của cậu bé, nên cũng muốn gần gũi hơn chút.

Tấm áo choàng dày được ta tiện tay phủ lên người thiếu niên, ta cũng học theo cậu, ngồi xuống bậc thềm: “Vết thương đau thì không cần phải chịu đựng, muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Chàng thiếu niên nhíu mày nhìn ta một cái, rồi lại cúi đầu, lạnh lùng và xa cách: “Tương lai của Hầu phủ, không thể để mất thể diện trước mặt người khác.”

Ta nhướng mày: “Nếu danh dự của một gia tộc cao quý phải dựa vào một đứa trẻ để chống đỡ, chỉ chứng tỏ người lớn trong phủ bất tài mà thôi. Nhưng ta không nghĩ rằng, ta là người bất tài.”

Cậu nắm chặt trường thương, tay hơi run, nhưng vẫn không nói gì.

Nhìn thấy tua đỏ trên trường thương đã phai màu, nhưng thân thương lại được đánh bóng sáng loáng, ta liền hiểu ra:

“Nghe nói mẫu thân của con rất am hiểu trường thương, là một nữ tướng thanh danh lẫy lừng ở kinh thành. Trường thương này chính là di vật của mẫu thân con để lại phải không?”

Ánh lửa dần tắt, gương mặt còn non nớt của cậu trong ánh sáng chập chờn không rõ ràng, chỉ có đôi mắt đào hoa xinh đẹp, khi nhìn thấy trường thương, bỗng sáng rực như sao.

“Tiếc thay, khi ta sinh ra thì bà đã không còn, ta chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ oai phong của bà trên lưng ngựa.”

Những ngôi sao lấp lánh đan thành một tấm lưới, trái tim thiếu niên mang tâm tư trĩu nặng, giấu kín mọi suy nghĩ trong tấm lưới dày đặc không một khe hở.

“Lửa tắt rồi, lão nô đã thu xếp xong viện phía Tây, thế tử tạm thời ở đó vài ngày đi.”

Cậu từ từ đứng dậy, chỉ ôm lấy cây thương.

“Con thích múa thương như vậy, ta sẽ mời sư phụ giỏi nhất về dạy cho con.”

Cậu bé khựng lại, nhìn thẳng vào ta: “Ông ấy không thích.”

Nhìn vào đôi mắt ấy, ta chợt nhớ đến câu nói của ai đó:

“Điều quý giá nhất của một con người là sau những lần bị rèn giũa, vẫn giữ được góc cạnh và cành nhánh của riêng mình. Ngươi cứ là chính mình, sở thích của hắn không quan trọng, sở thích của ngươi mới là quan trọng.”

“Huống chi, hôm nay hắn không thích, biết đâu ngày mai lại thích?”

12

Khi Hầu gia đến, thấy thế tử liền tỏ vẻ không vui, định mở miệng trách mắng, nhưng ta ngăn lại: “Đêm đã khuya, thế tử bị thương, Hầu gia có gì cứ để mai hãy nói.”

Hắn nhìn Vân Lâm Phong thật sâu, ngay cả vết thương ở đâu cũng không hỏi, sau đó không hài lòng quay đi, hướng về Vọng Nguyệt Các.

Vân Tễ Nguyệt thân thể yếu, không chịu nổi kinh hãi, hắn chắc chắn phải đi xem nàng một chút.

Chỉ một chút này, lại thẳng đến lúc bình minh ló dạng.

Cùng là con cái, nhưng bên nặng bên nhẹ đã rõ.

Cái gọi là nốt chu sa e rằng chỉ là mong muốn đơn phương của người kể chuyện, chỉ có bạch nguyệt quang mới thật sự chiếu vào lòng Vân Trinh.

Ta nhìn thấy rõ ràng sự lạnh lùng và chế giễu trong mắt thế tử.

“Nghỉ ngơi sớm đi, những chuyện khác, đã có ta.”

Vân Lâm Phong gật đầu, đi được hai bước, bỗng quay đầu lại: “Ta có thể múa thương, thật sao?”

Tâm tư cuồn cuộn của chàng trai trẻ len lỏi qua những đám mây, hé lộ một góc nhọn.

Ánh sáng của sự mong đợi rơi vào đôi mắt, vỡ thành những vì sao.

“Thật!”

Ta từng yêu thích một cây cung cong, đến mức quỳ ngoài sân cha ba ngày ba đêm không ăn không uống cầu xin, nhưng cha chỉ để lại một câu “Tương lai của gia tộc không nằm ở cây cung đó”, liền phá vỡ giấc mộng và tự do của ta.

Ta bị ép học cầm kỳ thư họa chỉ là công cụ để cha thăng tiến, còn ta vui hay không, có tự nguyện hay không, đều không quan trọng.

Bị cha rèn giũa thành công cụ tranh vinh quang cho gia tộc, ta như cây cung bị gãy, đã sớm gập mình.

Nhưng ta, muốn bảo vệ cậu bé.

Muốn bảo vệ đôi mắt ấy.

“Cầm lấy thẻ bài của Hầu phủ, đi mời thái y bắt mạch cho thế tử và tiểu thư.”

Xong việc này, ta mới nhớ ra, trong chính viện vẫn còn giấu một con dao giết người.