Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA TỚI LÀM TẨU TẨU CỦA CHÀNG Chương 8 TA TỚI LÀM TẨU TẨU CỦA CHÀNG

Chương 8 TA TỚI LÀM TẨU TẨU CỦA CHÀNG

3:21 sáng – 23/07/2024

7

Tạ Nghiệp Cảnh không chịu gặp ta đã nửa tháng.

Ta không biết mình đã làm gì khiến hắn phật lòng.

Điều khiến ta khó hiểu hơn là, hắn một mặt giận dỗi không gặp ta, mặt khác lại gửi quà cho ta.

Mỗi lần hắn đều gõ cửa phòng ta, mở cửa ra thì hắn đã chạy mất, để lại y phục hoặc trang sức dưới đất, mỗi món đồ đều có đính kèm mảnh giấy, như một bản “tội trạng”:

“Ta chỉ là kẻ hèn kém, không xứng đứng trước mặt nàng.

Nàng không xấu, rất đẹp, là ta không dám thừa nhận.”

Có phải hắn đang xin lỗi vì những lời nói trước đây không?

Thực lòng mà nói, ta chưa bao giờ để tâm những lời Tạ Nghiệp Cảnh nói.

Dù sao ta cũng chỉ là họ hàng xa của người kế mẫu mà hắn ghét, còn ép hắn học hành, việc hắn ghét ta là điều dễ hiểu.

Nhưng tại sao bỗng nhiên lại xin lỗi?

Ta suy nghĩ kỹ, cuối cùng nhận ra hắn quá khao khát chiếc áo đó.

Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó

Hôm đó hắn chắc chắn hiểu lầm, nghĩ rằng chiếc áo là dành cho hắn.

Ta suy nghĩ một lúc, nhớ lại những món quà hắn đã tặng trong thời gian qua, cảm thấy có chút áy náy.

Ta bèn làm một chiếc áo màu xanh lá, thêu họa tiết giống y như đợt trước và gửi cho hắn, coi như một lần làm quen.

Nhưng khi ta mở cửa, nhìn thấy chiếc áo, mắt hắn đỏ hoe, dường như không thể tin được:

“Thật sự là tặng cho ta sao?”

Ta gật đầu.

“… Vậy nàng còn ghét ta không?

“Ta sẽ sửa đổi, ta sẽ không còn bướng bỉnh nữa, sẽ nghe lời nàng và cố gắng tiến bộ, lần này thi xuân ta nhất định sẽ đỗ, chỉ cần nàng đừng ghét ta…”

Nhìn ta im lặng, hắn đưa tay kéo lấy vạt áo của ta, cẩn thận nhìn ta:

“Ta chỉ thấy tính toán thú vị, lại giận phụ thân, nên mới trở thành kẻ lười biếng và ham cờ bạc.

Ta thực lòng ngưỡng mộ những cô nương đó, nhưng chưa từng có quan hệ da thịt.”

Nói xong, hắn đỏ mặt, lắp bắp:

“Ta… ta vẫn còn trong sạch.”

Hắn nói những điều này làm gì?

“Ta biết đại ca… ta biết ta bây giờ không bằng được hắn, nhưng ta giống hắn, rất giống hắn…

Nàng không yêu ta, nàng chọn hắn, lòng ta đau lắm…

Vậy ta sẽ cố gắng tiến bộ, lại cầu xin đại ca, cho ta lấy nàng làm thể tử, nàng, nàng đừng rời ta…”

Tạ Nghiệp Cảnh lắp bắp.

Đã từng thấy hắn lãng tử, ngỗ nghịch, giờ lại yếu đuối cầu xin như vậy, thật sự làm ta mềm lòng.

Chưa kịp nói gì, ta nghe thấy tiếng Tạ Thức Lễ giận dữ phía sau:

“Tạ Nghiệp Cảnh! Ngươi đang nói gì?”

Thấy Tạ Thức Lễ tiến đến, Tạ Nghiệp Cảnh mở cửa.

Hắn vội vã đến mức trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Không khí có chút ngượng ngùng.

Tạ Thức Lễ nhìn chiếc áo trong tay Tạ Nghiệp Cảnh, lại nhìn bộ y phục hắn đang mặc giống hệt, có chút khó xử.

Họ vốn dĩ đã rất giống nhau, nếu không phải Tạ Thức Lễ cao hơn một chút, mặc y phục giống nhau, chắc chắn khó mà phân biệt được hai người.

Họ đứng trước mặt ta, căng thẳng một lúc, cuối cùng đồng loạt đưa tay ra:

“Đây là cho nàng.”

Trong lòng bàn tay mỗi người là một chiếc vòng ngọc, rõ ràng chúng vốn là một đôi.

“Đây là vòng ngọc mẫu thân để lại, mỗi người chúng ta giữ một chiếc, để sau này tặng cho cô nương phù hợp làm lễ đính hôn.”

Nói xong, Tạ Thức Lễ nhanh tay đặt vòng ngọc vào lòng bàn tay ta.

“Đại ca!”

“Nghiệp Cảnh, dù là huynh đệ, có một số việc không thể nhường được.”

“Ta không cần huynh nhường ta!” Tạ Nghiệp Cảnh gấp gáp, kéo tay ta, nhẹ nhàng xỏ vòng ngọc vào cổ tay ta:

“Như thế này không phải rất đúng sao! Tại sao phải chia rẽ? Tê Nguyệt cũng không đuổi ta đi, huynh có quyền gì nói không thể?”

Hai chiếc vòng ngọc, ta muốn trả lại họ, nhưng hai người đồng loạt khoanh tay quay đi, không ai chịu nhận trước.

“Ta sẽ về Kim Lăng, ta sẽ giữ vòng ngọc, nếu sang năm các người vẫn muốn, có thể đến tìm ta.”

Đến lúc đó kỳ thi xuân đã qua, chiến sự ở Bắc Cảnh cũng đã yên.

Ta đã có tự do, có vốn liếng để ổn định cuộc sống.

Bắt đầu lại từ đầu, không nên như hiện tại có nhiều lo lắng.

Thời tiết chuyển lạnh, mọi việc đã xong xuôi.

Ta thu xếp hành lý, lên đường về Nam.

Về Kim Lăng cúng bái mẹ, rồi tìm một quán trà để ở.

Ngày tháng bận rộn trôi qua rất nhanh, nghe nói Bắc Cảnh đã thắng trận, tướng quân sắp trở về kinh, cùng với đệ đệ trạng nguyên đến chúc mừng.

Nhà họ Tạ song hỷ lâm môn, người đến chúc mừng và làm mai đông đến nỗi cửa nhà suýt bị đạp phá.

Tạ mẫu đều từ chối, chỉ nói hai người đã đi xa, và đã đính hôn, không còn ở lại kinh thành.

Hai vị lang quân nhà họ Tạ đều đã xuống phía Nam, cùng nhau hẹn ước.

Miền Nam, hoa quế đang nở rộ.

Trời cao trong xanh, khí thu mát mẻ, rất thích hợp để đi đêm.

Trên đời này thực sự có hai mặt trăng, một là trên trời, một là phản chiếu dưới hồ.

Một chiếu sáng người phi ngựa, một chiếu sáng người chèo thuyền qua muôn trùng sóng nước.

(Hoàn)