Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TUYỆT SẮC GIAI NHÂN Chương 3: TUYỆT SẮC GIAI NHÂN

Chương 3: TUYỆT SẮC GIAI NHÂN

8:59 chiều – 22/07/2024

7

Về nhà thú nhận với cha mẹ rằng ta đã từ chối hôn sự với nhà Thị lang Đỗ.

Cha đang múc nước, một gàu đổ lên đầu ta.

“Nhìn con vô dụng chưa, bất kể thật giả thế nào, trước tiên cứ kết thân rồi tính.”

Cửa lớn đâu phải cứ muốn trèo là trèo?

Đỗ đại nhân tay mắt thông thiên, giết ta chẳng khác gì giết con kiến.

Đệ đệ ngốc nghếch của ta, đừng nói là lừa được Thị lang, đến bọ hung cũng không lừa nổi.

Ta rửa tay, vẩy nước, phẫn nộ nói: “Giả thi đã là tội khi quân, lần này còn lừa Đỗ đại nhân, e rằng cả nhà có đầu mà nói dối, không có đầu để hưởng phúc.”

Cha nổi giận, cầm thanh củi đuổi đánh ta.

Ta chạy, ông đuổi.

Ta gầy, ông mập, đuổi không kịp.

Cha chống gối thở hổn hển: “Dù thế nào hôn sự này cũng không thể từ chối, mẹ nó, trói con bé lại, ta đến nhà họ Đỗ nói chuyện!”

Mẹ run rẩy đứng dậy, mày cau lại: “Đệ Lai đừng làm loạn! Cha con nói đúng đấy.”

Nhốt ta vào nhà kho, cha lên đường đến nhà họ Đỗ.

Đỗ đại nhân tạm thời đồng ý không từ hôn, trước tiên xem ý kiến của con cái ra sao.

Nghe nói Đỗ tiểu thư sau khi gặp ta ăn không ngon ngủ không yên, cứ gào thét đòi Mạnh lang.

Nhưng ta không phải là Mạnh lang, ta là Mạnh nương mà!

Cha thừa thắng xông lên, một lần làm xong tam thư lục lễ, hẹn ngày mồng bảy tháng sau làm lễ thành thân.

Tất nhiên rồi, là đệ đệ ta, Mạnh Tư Viễn cưới vợ.

Ta thi đỗ cho đệ đệ, ôm được mỹ nhân về, cuối cùng vẫn phải trở lại làm Mạnh Đệ Lai.

Mạnh Đệ Lai, cô nương mười tám tuổi, công việc quan trọng nhất là lấy chồng.

Đại tỷ mang cơm đến nhà kho, khóc nức nở.

“Đệ Lai, cha gả muội cho một thợ săn, ngày rằm tháng sau sẽ đón dâu.”

Cha chỉ muốn đẩy ta vào rừng sâu núi thẳm giấu đi, tránh để ta bị nhận ra trong thành, ảnh hưởng đến tiền đồ của đệ đệ.

8

Ngày đón dâu trời đẹp, họ hàng vây kín sân nhỏ nhà ta, đều muốn thấy dung nhan của Đỗ tiểu thư.

Đệ đệ ta đã đến nhà họ Đỗ, ta ở trong nhà kho cắn đùi gà mà nhị tỷ mang đến.

Đại tỷ sợ ta nghẹn, vừa đút nước vừa lau nước mắt: “Đệ Lai, đừng lấy thợ săn, nếu không săn được gì sẽ đánh muội đấy.”

Người chồng trước của tỷ là người gác đêm, đêm nào không thuận lợi cũng về nhà đánh tỷ.

Bất kỳ nghề nào có chữ “đánh” đều không được, đó là kỳ vọng của đại tỷ về hôn nhân của ta.

Nhị tỷ cũng không đồng ý: “Đệ Lai của chúng ta xinh đẹp, học giỏi, dù là trạng nguyên cũng lấy được, gả cho kẻ thô lỗ suốt ngày dính máu mồ hôi, thật phí phạm.”

Ta gặm đùi gà không quan tâm, hôm nay nhà đông người, lát nữa ta sẽ nhân cơ hội trốn, khiến nhà họ Mạnh không gả được cô nương.

Nhưng không ngờ thợ săn lại đến sớm.

Mang theo một đôi gà lụa, dắt theo hai con dê, đó là toàn bộ sính lễ.

Hôm nay muốn đón ta về nhà.

Vừa gặp mặt, ta hít một hơi lạnh.

Người đó cao hơn ta cả cái đầu, lưng hổ eo gấu đứng trước mặt, như một bức tường.

Da đen, râu quai nón đầy mặt, trên mặt có một vết sẹo dài từ trán đến tai, nhìn thêm một cái đã thấy sợ.

Cha cười tươi khách sáo: “Cũng không cần sính lễ nhiều, hôm nay cứ đón Đệ Lai về là được.”

Ta không chịu, ông bèn bảo họ hàng trói ta lại, để thợ săn vác đi.

Đi được nửa đường, ta khóc.

Ngày vui của đệ đệ, cha mẹ tính tới tính lui, sợ ngày tháng xung khắc với bát tự.

Ta lấy chồng chẳng cần xem ngày, cứ thế trói lại bằng dây thừng mà đi.

Thợ săn nghe tiếng khóc bèn đặt ta xuống, dưới gốc cây hòe.

“Không muốn lấy ta?”

Ta gật đầu.

“Muốn lấy ai?”

Ta lắc đầu.

“Không muốn lấy ai, chỉ muốn sống với các tỷ tỷ cả đời.”

Gió núi thổi mát mẻ, ta nghịch cỏ đuôi chó, kể về chuyện cha mẹ thiên vị, đánh mắng ba chị em chúng ta.

Chúng ta giúp đỡ nhau ra sao, thông báo cho nhau, khiến cha mẹ xoay như chong chóng.

Thợ săn tựa lưng vào cây hòe im lặng nghe, bỗng nhiên cười: “Cha mẹ ngươi thật đáng chết, ta sẽ trả thù cho ngươi.”

Ta xua tay từ chối: “Trả thù thì không cần, ta không có gì để báo đáp ngươi.”

Để ngăn hắn nói ra mấy lời ngu ngốc như lấy thân báo đáp, ta bổ sung thêm.

“Ơn không lấy của huynh, tiểu nữ nguyện khắc ghi không quên.”

“Về sau huynh có con, việc dạy dỗ cứ giao cho ta, đảm bảo kiến thức ngang ngửa với thám hoa lang.”

Thợ săn cười khẽ, mắt lấp lánh nước.

Hắn mở bình nước định uống, nhưng dừng lại, đưa cho ta trước.

“Người ta nói rằng ép buộc không có kết quả tốt, khi nào nàng thích ta, khi đó hãy đến lấy ta.”

Nói rồi cởi trói cho ta.

Ta xúc động, người nam nhân tốt thế này thật hiếm có, nhưng không thể lừa dối lòng mình mà lấy người không thích.

“Huynh, gà lụa và dê bao nhiêu tiền? Ta nhất định sẽ trả lại cho huynh.”

Ta tính toán kiếm tiền bằng cách sửa bài văn cho những công tử nhà giàu, trả lại tiền cho hắn.

Thợ săn dường như không quan tâm đến tiền bạc, khoanh tay nhắm mắt, nụ cười thoáng qua.

“Không quan trọng, sau này tính tiếp.”

Ta vắt chân lên cổ chạy, nghĩ lại vẫn quay đầu: “Tạ ơn huynh, nhưng ta sẽ không quay lại, ta sẽ không bao giờ thích huynh.”

“Tại sao?”

“Tiểu nữ xưa nay chỉ yêu mỹ nam.”

Thợ săn cười to không dứt, râu ria cũng vểnh lên.

Hắn vội ngừng cười, một tay giữ râu, một tay vẫy ta.

“Đi đi, tìm các tỷ tỷ của nàng.”

9

Về nhà thì trời đã tối, như thể trời đã sụp.

Đệ đệ bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập được khiêng về, đặt trong sảnh, trông như đang nằm trong quan tài.

Cha mẹ không kịp trách mắng ta bỏ trốn về nhà, chỉ khóc lóc kể về chuyện đệ đệ ở nhà họ Đỗ.

Vừa đến nhà họ Đỗ, nha hoàn nói Đỗ tiểu thư không khỏe, để đệ đệ ngồi ngoài chờ.

Chờ mãi đến tối mới được gặp Đỗ tiểu thư, nàng vén khăn cưới thấy là đệ đệ ta, liền vung nắm đấm nói muốn trả lại, nhất quyết đòi người cao sáu thước tám tấc năm phân.

Đỗ đại nhân nổi giận lôi đình, đánh cả đoàn người nhà ta quay về, đe dọa tố cáo cha mẹ lừa dối.

Cha mẹ lúc này mới biết sợ, giữ lấy ta van nài.

“Đệ Lai, mau đến Đỗ phủ tạ lỗi, nói rằng hôm nay không khỏe, để đệ đệ thay lễ đường.”

Ta không đáp, quay đầu nhìn mẹ.

Mẹ rụt rè ngước mắt: “Cha con nói đúng đấy.”

Nghĩ đến việc vì muốn kiếm chức quan cho đệ đệ, họ đã để ta nữ cải nam trang đi thi, đối diện với tội khi quân.

Giờ gây họa, ta là người đầu tiên bị chém, họ vẫn chỉ lo lắng cho bản thân.

Thấy ta không đáp, cha mặt sầm lại: “Đệ Lai, nuôi con ăn học là để con đỡ đần gia đình. Dù đã đỗ thám hoa, việc nhỏ này cũng không giải quyết được, học hành chẳng phải vô ích sao?”

“Cha con nói…”

Mẹ đang định nói thêm, ta giơ tay ngắt lời.

“Muốn con ra mặt cũng được, nhưng có một điều kiện, sau khi mọi việc ổn thỏa con và đại tỷ sẽ dọn ra ở riêng, từ nay về sau không qua lại với cha mẹ.”

Cha mẹ nhìn nhau, đã tức giận lắm rồi nhưng vẫn cố nhịn.

Cha hừ một tiếng không coi trọng, cười khẩy: “Được.”